Chương 5: (Vô Đề)

Hôm sau, ta đẩy xe lăn đưa Tạ Hạc Vũ vào cung.  

Từ xa đã nghe tiếng nhạc vang vọng từ chính điện.

Nhưng thái giám thân cận của hoàng thượng lại bắt chúng ta đứng dưới nắng chờ.  

Ta không hiểu, định bước tới hỏi thì Tạ Hạc Vũ nhẹ nhàng ấn tay ta đang đặt trên vai hắn, khẽ lắc đầu.

Ngay lập tức, ta hiểu — đây là ý của hoàng thượng.

Từ lâu đã nghe nói Tạ Hạc Vũ và đương kim thánh thượng lớn lên cùng nhau.  

Tiên hoàng lúc sinh thời hay đem hai người ra so sánh, luôn khen Tạ Hạc Vũ tư chất hơn người, còn thái tử thì tầm thường.  

Vì thế sau khi lên ngôi, hoàng thượng liên tục tìm cách chèn ép Tạ Hạc Vũ.

Dưới ánh mặt trời gay gắt, khuôn mặt Tạ Hạc Vũ đỏ bừng. Hắn vẫn mỉm cười trêu chọc ta:  

"Phu nhân, rốt cuộc là ta liên lụy đến nàng rồi."

Ta mỉm cười đáp:  

"Tướng quân à, y thư có nói, phơi nắng có thể bổ dương, kéo dài tuổi thọ. Sao có thể gọi là liên lụy?"

Một lúc sau, điện môn mở ra, thái giám vào truyền mệnh.  

Ánh mắt mọi người trong điện đổ dồn về phía chúng ta, rõ ràng là muốn xem trò cười.

Ta và Tạ Hạc Vũ cung kính hành lễ.  

Bên cạnh có người cười khẩy:  

"Thật hâm mộ Tạ tướng quân, bị liệt chân rồi thì đến cả quỳ lạy cũng miễn."

"Không chỉ vậy, còn vớ được một mỹ nhân như hoa như ngọc, nhìn khí sắc đã khác hẳn."

"Lại nghe nói tướng quân và phu nhân dù tân hôn mấy tháng vẫn chia phòng ngủ, có phải phu nhân chịu ấm ức rồi không?"

Ta liếc nhìn hoàng đế đang trầm mặc ngồi trên cao, rồi quay sang nhìn vị quan đang châm chọc, ánh mắt sắc bén.

"Đại nhân chắc nhàn rỗi lắm nhỉ? Đường đường là quan triều đình, không lo quốc sự vì dân, lại đi bàn chuyện giường chiếu của người khác?"

Sắc mặt hắn trầm xuống:  

Ngươi...!

Hắn ném chén rượu trên tay xuống đất, rống lên:  

"Trước mặt thánh thượng mà ngươi dám ăn nói ngông cuồng!"

Ta bình tĩnh đáp:  

"Người buông lời lỗ mãng trước là ngài. Vừa rồi ngài nói hâm mộ phu quân ta bị tàn tật mà không cần hành lễ, vậy chẳng phải trong lòng ngài sớm đã bất kính với bệ hạ, chỉ mong không phải quỳ sao? Chính ngài mới là kẻ vô lễ."

Hắn cứng họng, không nói được gì.

Hoàng đế khẽ ho vài tiếng, chậm rãi phất tay:  

"Được rồi, khai tiệc đi. Mọi người chắc cũng đói rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!