Trên gương mặt luôn điềm đạm của Lâm Chiêu Vũ rốt cuộc cũng lộ ra chút kinh ngạc.
Hắn bước ba bước gộp thành hai, tiến đến trước mặt ta, nhỏ giọng kéo tay ta:
"Vũ Miên, nếu nàng giận thì cứ theo ta về nhà, bái đường xong rồi nói tiếp. Phụ thân nàng là người đứng đầu Thái y viện, nàng đừng bướng bỉnh quá."
Hắn mang phụ thân ra uy h.i.ế. p ta.
Ta không phải kẻ ngốc, hiểu rõ toan tính của hắn.
Chỉ cần qua được lễ bái đường, gạo đã nấu thành cơm, ta liền không còn đường lui.
Hắn vừa muốn giữ thể diện, vừa muốn ôm mỹ thiếp trong lòng.
Con người sao có thể tham lam đến thế?
Ta hất tay hắn ra, lạnh nhạt nói:
"Ngươi đã có người trong lòng, ta thành toàn. Nếu còn cản ta nữa, chỉ e vợ con ngươi sau này khó yên ổn."
Liễu Như Mộng đúng lúc kéo vạt áo hắn, mềm giọng gọi:
"Phu quân~"
Người vây xem chỉ trỏ càng nhiều, tiếp tục dây dưa chẳng tốt cho ai.
Lâm Chiêu Vũ buông tay, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Chuyện rối tinh như thế này, chắc chắn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Ta không chút do dự quay trở lại kiệu hoa, ra lệnh kiệu phu lên đường.
Nhận được trọng lễ của ta, đám kiệu phu bước nhanh như bay.
Kiệu hoa đỏ thắm và mười mấy rương hồi môn dừng lại trước phủ tướng quân vốn luôn vắng lặng.
Tạ Hạc Vũ ngồi trên xe lăn, kinh ngạc nhìn ta chằm chằm:
"Thôi cô nương, đây là… ý gì?"
Ta mỉm cười:
"Tạ tướng quân, ba tháng trước khi bệnh chân của ngài tái phát, ta đã châm cứu giúp ngài giảm đau. Ngài từng nói nợ ta một ân tình.
Giờ ta muốn ngài trả ơn ấy — ngài có nguyện ý không?"
Tạ Hạc Vũ sững người, ánh mắt sâu thẳm:
"Cô muốn ta trả thế nào?"
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong mà trầm tĩnh kia, nhẹ giọng đáp:
"Cưới ta — được không?"
03
Đường nét nơi cằm của Tạ Hạc Vũ căng chặt, thần sắc nhàn nhạt, không gợn sóng.
"Thôi cô nương, cô có biết tình cảnh hiện tại của ta không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!