Cổ thiếu gia vận khí tốt, vận số Âu Đại luật sư thật ra thì cũng không coi là kém, mà cô gái có thể khiến cho Phó Hoành ăn ngủ không yên, ngày nhớ đêm mong thật mới đáng được học hỏi.
Ở nơi gọi là Miêu Nhãn, là nơi có thể vụng trộm bí mật ở Paris, cũng là nhà chứa dưới đất. Nơi đó có rất nhiều cô gái bị bán từ khắp nơi trên thế giới đến đây, chủ yếu là các cô gái từ Đông Âu và Nam Mỹ.
Tại đây các cô gái bị bọn buôn người chuyển ra khỏi biên giới rồi đi đến Châu Âu sau đó sẽ trao cho chủ nhà chứa.
Chủ chứa sẽ làm cho bọn họ dính vào cơn nghiện, đánh đập họ, cưỡng bức họ học múa thoát y, múa cột và thoát y, nếu như bị khách nhìn trúng sẽ phải đi tiếp khách ngay, có lúc một ngày đến mấy chục lần.
Gần đây từ sân bay ở Canada đã bắt được cô gái Phương Đông có khuôn mặt vô cùng xuất sắc, da trắng nhẵn nhụi như tuyết. Bởi vì khí chất xuất chúng nên vừa đến Miêu Nhãn liền bị chủ chứa nhìn trúng.
Muốn cô trải qua dạy dỗ ngắn ngủi xong sẽ tặng cho một vị quan chức trọng yếu ở Pháp để đổi lấy lợi ích và đặc quyền.
"Âu luật sư, bà chủ Miêu Nhãn là Sophie phu nhân là người không chỉ độc ác mà hết sức phách lối. Ngay cả cảnh sát cũng không thèm để trong mắt. Cảnh sát muốn bắt nơi đó lâu rồi nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, đối với nơi đó cũng vô kế khả thi" (không có khả năng thực hiện)
Thám tử giúp Âu Tỉ điều tra nhắc nhở:
"Người dàn bà kia ở xã hội đen của Pháp thế lực không nhỏ, ngài phải cẩn thận."
Âu Tỉ suy nghĩ một lúc, gọi cho người đang từ Đài Loan ngồi máy bay tư nhân đang khẩn cấp bay thẳng đến Pháp.
"Fran, bọn họ chưa cho cô ấy hút thuốc phiện, cũng không ép cô ấy tiếp khách, đoán chắc là sẽ đem cô ấy tặng cho một vị quan chức trọng yếu."
Âu Tỉ nói:
"Mình đang suy nghĩ biện pháp thế nào để cứu cô ấy ra ngoài, chắc là hơi khó."
Áp điện thoại vào tai, trong ngực Phó Hoành cảm thấy vô cùng đau đớn giống như một thanh đao bén nhọn cắm thật sâu vào trái tim hắn.
Hắn nhắm chặt mắt lại, trầm giọng nói với Âu Tỉ:
"Cần bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần có thể hãy mau đem cô ấy ra."
Mình hiểu.
Âu Tỉ an ủi:
"Cậu không cần quá lo lắng, người tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm."
Dưới màn đêm, máy bay đang dần dần rời khỏi đường băng, Phó Hoành nắm chặt điện thoại di động, môi mỏng mím chặt, khuôn mặt luôn luôn trầm tĩnh khoác lên một tầng sương, ngay cả trái tim cũng như bị vùi lấp vào biển sâu cũng chỉ có thể âm thầm cắn chặt răng….
Vừa nghĩ tới cô sẽ bị hành hạ, sẽ chịu khổ, tim hắn liền như bị đao cắt.
Tinh Thần của hắn sao có thể rơi vào nơi như vậy? Cô trở về Canada nhất định là muốn tìm bạn học của cô là em gái của Banting: Marri, nhưng làm sao có thể bị bán vào Miêu Nhãn đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, có phải có kẻ nào đang mưu tính đằng sau? Cô ấy ngây ngô như vậy….
Cặp mắt của hắn nheo lại, con ngươi co lại, khuôn mặt đẹp trai lạnh băng như sương, hắn tất sẽ làm cho người đã làm chuyện này phải biết là không nên làm!
"Trên cái thế giới này, sẽ không ai cứu em, chỉ có em mới có thể cứu mình."
Mỗi khi Tinh Thần ở trong nghịch cảnh sẽ giễu cợt mà lẩm bẩm những lời Phó Hoành đã từng nói.
Hắn nói thật đúng.
Số mạng ông trời đối với cô thật tàn khốc, luôn lần lượt vẽ ra nghịch cảnh cho cô. Đáng tiếc là cô không đủ kiên cường, hơn nữa luôn thiếu dũng khí. Vì vậy khi đối mặt cô chỉ còn trừ thỏa hiệp ra thì chẳng biết làm gì.
Dì Hồng bỏ cô lại cô nhi viện, cô luôn chờ dì đến đón mình, nhưng rốt cục vẫn không đợi được, vì vậy cô thỏa hiệp an phận thủ thường làm đứa trẻ ngoan.
Sau khi cô đến Cổ Gia, mặc dù cô cố gắng nghe lời nhưng vẫn không được bọn họ thích, cô vẫn thỏa hiệp, im hơi lặng tiếng, chỉ trông mong dàn xếp ổn thỏa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!