Chương 16: (Vô Đề)

Nhìn cô cắn môi, hai bàn tay xoắn xuýt lại với nhau, khuôn mặt đỏ hồng khiến cho lòng Phó Hoành mềm lại làm cho hắn muốn mỉm cười. Nhưng trong nháy mắt dường lý trí đã quay trở lại, trong lòng giống như có vật nặng đánh vào, đau đớn.

"Cho em hai phút, nói nhanh một chút."

Hắn hất mặt, không nhìn cô, cưỡng bách tim mình không được chịu ảnh hưởng của cô.

Cô nghe được, vội vàng mở miệng:

"Anh có thể…. bỏ qua cho cha tôi?"

Lời của cô khiến Phó Hoành trong nháy mắt nhíu chặt chân mày, đôi mắt đen lạnh băng nhìn chăm chú vào cô:

"Em đến là vì muốn nói điều này?"

Giọng hắn lạnh nhạt, lộ ra khinh thường, hận, thậm chí là căm ghét. Cô có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt bén nhọn của hắn nhìn mình không còn kiên nhẫn và chán ghét.

Cô cúi đầu, nhắm mắt nói:

"Đúng vậy, tôi muốn cầu xin anh bỏ qua cho ông ấy, ông ta đã phá sản..."

"Phá sản? Vậy đã là gì?"

Khuôn mặt đẹp trai bật ra tia cười lạnh, mang theo cơn phẫn nộ tuyệt đỉnh:

"Tôi sẽ không để Cổ Phó giám đóc tốt hơn bây giờ đâu, đối với hành động và việc làm của hắn, phá sản chẳng qua chỉ là món khai vị mà thôi…Nợ tiền thì trả tiền, nợ mạng thì đền mạng, đạo lý này tôi sẽ từ từ cho ông nội hắn hiểu."

Giọng của hắn trước sau như một, lạnh băng, từng lời nói phun ra những tia ác độc. Tinh Thần bỗng rùng mình một cái, một luồng khí lạnh từ sống lưng vọt lên.

Tại sao... Tinh Thần nghi ngờ nhìn hắn.

Cô không hiểu, vì sao hắn có thể hận Cổ Thế Xương như vậy?

"Tại sao? Sao em không đi hỏi lệnh tôn (cha), đã từng làm chuyện ác gì?"

Nghe vậy, Tinh Thần liền ngây ngẩn cả người,

"Anh nói như vậy là ý gì? Ông ấy…ông ấy nợ anh gì sao?"

Hắn nợ tôi gì?

Không nói tới tình không sao nhưng giờ người đàn ông luôn ôn hoà lạnh nhạt này trong khoảnh khắc đôi mắt rực lửa, trán nổi đầy gân xanh, ngực phập phồng kịch liệt, gầm nhẹ nói:

"Hắn nợ tôi, dù có đem em bóp chết thì cũng không trả nổi!"

Lời còn chưa dứt, hắn liền một tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của cô, xoay người đè cô lên cửa.

Lực tay hắn không nhỏ, lồng ngực phập phồng như đang cố hết sức để bình ổn nhịp tim, con mắt lạnh băng gần cô trong gang tấc cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong như nước đang tràn ngập nỗi hoài nghi và vừa thống khổ.

Ánh mắt tràn ngập hận thù sắc bén như loài sói hoang vừa mênh mông mệt mỏi mà tràn đầy thống khổ.

Tinh Thần đã thở không nổi, đầu vì thiếu dưỡng khí mà hôn mê, thần trí tan rã hết, trong lúc mơ hồ thầm nghĩ có lẽ cứ như vậy chết đi sẽ tốt hơn!

Thật ra từ năm năm trước cô đã nên chết đi rồi…

Đáng tiếc, trước khi cô mất đi ý thức, lực siết ở cổ chợt buông lỏng ra.

Lượng không khí lớn bỗng tràn vào trong phổi khiến cô không ngừng ho khan, tựa vào tường cúi người há miệng thở hổn hển. Giống như vừa trải qua một giấc mơ, những lời hắn vừa nói trong chốc lát cô đã hiểu.

Hoá ra là như vậy sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!