Chương 14: (Vô Đề)

Khi thấy hắn nhìn cái đứa bị mắc mưa kia, cái đứa nha đầu chết tiệt giống như con chó nhỏ bị nhúng nước kia, nhìn ánh mắt lạnh nhạt cùng giọng nói kia mấy ai nhận ra trong đó có bao nhiêu lo lắng?

Cho tới giờ cô ta vẫn là trời sinh kiêu ngạo tất nhiên sẽ không chịu nổi. Vì thế thừa dịp nha đầu chết tiệt kia lên lầu liền dứt khoát tuyên bố trước cha mẹ và tân khách rằng bọn họ sắp đính hôn.

Hắn hiển nhiên không ngờ tới, đáy mắt xẹt qua chán ghét cùng ngạc nhiên, mặc dù không đáp ứng, nhưng dù sao cũng không phản bác.

Cô ta tất hiên không hiểu rõ hắn đang nghĩ gì, nhưng…mặc kệ nó? Cô ta cứ nghĩ rằng hắn đã ngầm cho phép rồi.

Nhưng cũng chính vì như vậy.

Không chuẩn bị đính hôn, không vui sướng cùng bận rộn, hắn vẫn một lòng chuyên tâm trong công việc thậm chí làm bộ xã giao với cô hắn cũng không thèm. Nhưng đồng thời cô ta cũng biết hình như cái nhà kia lâu lắm hắn không trở lại nữa.

Cô ta đang lúc lén vui mừng vì nghĩ khoảng cách với hắn sắp được rút ngắn lại thì lại được biết nha đầu chết tiệt kia tự nhiên lại tìm được việc ở Gia Thụ.

Gia Thụ là nơi nào?

Dựa vào đứa mới ra trường còn tay mơ như nó sẽ trúng tuyển? Trừ Phó Hoành còn ai có bản lĩnh mà lặng lẽ đưa cô ta vào khiến không ai phát hiện ra?

Cổ Gia cùng Quan gia từ trước đến giờ không hợp nhau, cho nên hắn để nó ở nơi mà Cổ Đại tiểu thư không thể vươn tay đến được mới yên lòng? Là vì thế sao?

Giận đến nghiến răng nhưng mặt còn phải tươi cười, cẩn thận từng ly từng tí hỏi thăm lại được rước lấy những lời lạnh lùng cảnh cáo của hắn. Còn ép cô ta phải giải thích hiểu lầm vụ đính hôn thì làm sao nuốt trôi cho nổi?

Hiện tại, cái đứa nha đầu kia bị cô ta bảo người hầu gọi về tính định làm nhục nó chết đi sống lại. Dù có đứng trước mặt cô ta cũng chỉ là do kỹ nữ hạ tiện sinh ra thì có tư cách gì tranh đàn ông với người đường đường chính chính là Thiên kim tiểu thư như cô ta?

Nắm chặt cánh tay Tinh Thần, móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt mềm mại của cô, Cổ Lệ Sa nghiến răng nghiến lợi nói:

"Tao cảnh cáo mày, biết điều cho tao!"

Thật là vừa ăn cướp vừa la làng, không thể nói lý!

Tinh Thần hất tay cô ta ra, thấy buồn cười:

"Cô rốt cục muốn thế nào?"

"Tao muốn mày tức thời một chút, đàn ông tao đã nhìn trúng thì mày nên xa hắn ra."

"Tôi không biết cô đang nói gì, cô hại tôi mất công việc vẫn chưa hài lòng sao?" Tinh Thần nhìn cô ta một cái:

"Nhưng mà tùy cô, về sau muốn làm gì cứ làm nhưng xin cô hãy nhớ, tôi sẽ không bao giờ nhịn nữa."

"Giả ngu sao, Cổ Tinh Thần? Mày đã làm gì còn không chịu thừa nhận?"

Cổ Lệ Sa ngùn ngụt lửa nghen tuông, khuôn mặt xinh đẹp méo mó, phát ra những lời châm biếm khinh miệt:

"Tao không phải mẹ tao, để cho đàn ông của mình ở bên ngoài mèo mỡ làm sinh ra cái loại dã chủng. Còn giúp nuôn lớn, trưởng thành lại muốn quyến rũ người đàn ông tao thích, không dễ dàng như vậy đâu!"

Tinh Thần hai mắt nổi lửa, hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ:

"Mẹ tôi đã qua đời rồi, xin cô không nên ô nhục bà ấy thêm nữa."

"Rất lợi hại nha, đoán chừng không có ai xem qua cái mặt hung dữ này của mày nhỉ? Thật nên để cho Phó Hoành nhìn qua một chút."

Cổ Lệ Sa khoanh tay trước ngực, tiếp tục độc ác nói:

"Thôi nói về mẹ mày vậy, bà ta chết thì thế nào, không phải còn mày nữa sao? Khó trách người ta nói"Có mẫu tất có có nữ

", kỹ nữ sinh con gái tất nhiên sẽ là tiểu kỹ nữ. Lời còn chưa dứt, liền nghe"Bùm" một tiếng, một âm thanh thét chói ta vang lên tận trời. Dường như có một vật nặng rơi xuống hồ bơi làm nước bắn tung tóe khiến cho mọi khách khứa trong biệt thự đều chú ý.

Tinh Thần đứng cạnh hồ bơi, đôi tay nắm gắt gao thành nắm đấm, lồng ngực không ngừng phập phồng từ trên bờ nhìn Cổ Lệ Sa dưới nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!