Chương 13: (Vô Đề)

Một đêm kia đi qua, lại không thấy bóng dáng của hắn đâu. Vì thế mỗi đêm sau khi tan việc cô lại đón xe đến viện điều dưỡng.

Dì Hồng lại gầy đi rất nhiều, nhìn rất tiều tụy, chỉ cần nhìn thấy cô tinh thần sẽ tốt lên rồi liền nắm lấy tay cô không chịu buông.

"Dì Hồng, công việc mới của con rất tốt nha."

Tinh Thần cười kể với dì những câu chuyện hằng ngày của cô.

"Hôm nay đồ án thiết kế của con được chủ quản chấp nhận, dì có vui vì con không? Con thì rất vui, con sẽ chăm chỉ làm việc, chờ dì khỏi bệnh thì chúng ta có thể sống cùng nhau rồi. Cho nên dì Hồng à! Dì phải nhanh khỏi lên nha."

Ánh mắt có vẻ ngu ngốc nhìn cô chăm chú, giống như bị vui lây, trên mặt cùng toe toét nụ cười.

Tinh Thần miệng lưỡi hoạt bát líu lo như chim sẻ, vừ nói vừa đẩy xe lăn ra khuôn viên của bệnh viện tản bộ.

Bởi vì quá mức hạnh phúc, cô không phát hiện đứng cách đó không xa là vị bác sĩ chủ trị cho dì hồng…Bác sĩ Thái với mái tóc trắng xóa đang nhìn họ, sắc mặt ngưng trọng.

Hai giờ sau cô mới đưa dì Hồng quay về phòng bệnh, tỷ mỉ xúc cơm đút cho dì, nhúng nước nóng lau toàn thân dì xong mới giao lại tất cả cho cô y tá trực.

"Con phải đi đây, dì Hồng! Dì phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ Thái và chị y tá nha. Nhớ uống thuốc đúng giờ, ngày mai tan làm con lại tới thăm dì." Cô ngồi xổm xuống trước mặt dì, vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

Tinh Thần từ phòng bệnh đi ra chợt nhìn thấy bác sĩ Thái đang đứng ở ngoài, trong tay còn đang cầm bệnh án, có vẻ như đang chờ cô.

"Bác sĩ Thái, có phải bác sĩ đang đợi cháu?"

Cô cười hỏi:

"Có phải có chuyện gì đúng không ạ?"

"Cổ tiểu thư, là như vậy..." Bác sĩ Thái chần chừ nói:

"Có chuyện tôi cảm thấy cháu nên biết thì tốt hơn."

Trái tim chợt đập mạnh, Tinh Thần nghi ngờ hỏi: Là ... Chuyện gì?

"Là như thế này, thật ra thì vào bốn năm trước, bà Lưu vừa vào viện đã được chúng tôi kiểm tra. Trong phổi và buồng trứng đều có tế bào ung thư đã từ từ khuếch tán, bởi vì thân thể quá yếu không thể nào phẫu thuật được nên chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì.

Phó tiên sinh yêu cầu chúng tôi hết sức kéo dài tính mạng cho bà ấy, mấy năm nay chúng tôi luôn cố gắng…

"Nỗi đau bất ngờ không thể tưởng tưởng nổi ập đến khiến Tinh Thần không kịp chuẩn bị liền bị nhấn chìm xuống. Trong đầu cô trống rỗng, cô kinh ngạc nhìn vị bác sĩ trước mặt nói mà lỗ tai thì ong ong, cô muốn làm một điều gì đó nhưng không thể nhúc nhích nổi."Phó tiên sinh một lần nữa bảo tôi không cần nói sự thật cho cô biết, nhưng mà tuần trước khi kiểm tra báo cáo, bệnh tình của bà ấy sợ không thể kéo dài được nữa….

"Bác sĩ Thái lắc đầu một cái đưa bệnh án trong tay cho cô:"Cổ tiểu thư, cô nên chuẩn bị tâm lý."

Đó là một phần báo cáo xét nghiệm, trên đó ghi tên Lưu Như Hồng, Tinh Thần từ từ mở ra.

Cô nhìn thật lâu, lâu đến mức như vừa chạy qua cả ngàn dặm đường, hai chân đều đã phát run, mệt mỏi đến mức không thể đứng nổi. Lâu đến mức những chữ viết, ký hiệu, mã số trước mắt đều mơ hồ không rõ nữa.

Cô nghĩ, hóa ra là vậy, để cho cô có nhiều thời gian một chút đến thăm dì Hồng, thật ra hắn đã sớm biết nhưng vẫn dối cô…

"Cổ tiểu thư? Cổ tiểu thư?"

Bên tai tựa hồ như đang có người đang gọi cô, Tinh Thần mới chợt thức tỉnh, bỗng ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ Thái:

"À, bác sĩ Thái, điều này cháu hiểu."

Bác sĩ Thái lo lắng nhìn cô:

"Cô không sao chứ? Cổ tiểu thư?"

"Cháu không sao, cám ơn ngài." Cô cố nặn ra một nụ cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!