Chương 44: Con Ông Cháu Cha Kiêu Ngạo Nhất Huyện Vũ Dương

Phạm Hồng Vũ hơi híp mắt lại một chút.

Trương Đại Bảo.

Không ngờ Trương Đại Bảo còn dám đến tiệm cơm này.

Trương Đại Bảo vẫn lòe loẹt như trước, vừa vào cửa hai mắt đã đảo như rang lạc, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phạm Hồng Vũ ngồi ở đó, vội vàng nghiêng đầu đi. Hiển nhiên Trương Đại Bảo cũng không nghĩ đến việc sẽ đụng phải Phạm Hồng Vũ ở đây.

Tuy nhiên y không lặng lẽ chuồn, mà lập tức vẻ mặt trở nên tươi cười, hơi cúi người cười nói với một người trẻ tuổi đứng đằng sau:

- Đội trưởng Trịnh, xin mời…

Người trẻ tuổi này trông rất oai vệ, trông vẻ cũng chỉ 24~25 tuổi, cũng giống như Trương Đại Bảo, đầu tóc y cũng bóng loáng, quần áo lượt là…người này trông cũng khá cao lớn, nhưng có vẻ thân thể không mấy rắn chắc, sắc mặt trắng xanh, giống như bị tửu sắc hút hết sức lực rồi.

- Này, lão Trương, có chuyện gì vậy? Mời đội trưởng Trịnh của chúng tôi đến một quán nhỏ xíu này ăn cơm à?

Không đợi đội trưởng Trịnh lên tiếng, một gã trẻ tuổi khôi ngô đứng bên cạnh nói với vẻ rất không hài lòng. Người đàn ông này thậm chí còn cao hơn cả Phạm Hồng Vũ, giọng nói ầm ầm như sét đánh, tuổi tác thì khoảng hai sáu hai bảy tuổi.

- Ha ha, đội trưởng Hoàng, anh đừng có coi thường tiệm này nhỏ nhé, bà chủ ở đây tay nghề tốt lắm đấy.

Trương Đại Bảo nhìn về phía anh chàng khôi ngô là đội trưởng Hoàng kia khom lưng nói với vẻ nịnh hót.

- Stop! Cái quái gì vậy lão Trương? Tôi đã nói với anh, anh làm việc rất không đáng tin cậy mà. Không hỏi thăm một chút, đội trưởng Trịnh của chúng ta là ai, bình thường ăn cơm ở những đâu.

Loại quán nhỏ xíu này ư, thật là…

Hoàng Liên Sinh căn bản không thèm nể mặt, giọng điệu càng không hài lòng hơn, hai mắt trợn lên, giáo huấn cho Trương Đại Bảo một trận.

Trương Đại Bảo vội vàng nói với đội trưởng Trịnh:

- Đội trưởng Trịnh, không nói dối anh, bà chủ của quán này tay nghề quá thực rất tốt, trước kia tôi đã từng nếm rồi…Triệu Ca, Triệu Ca, cô mau tới đây mà đón quý khách đi. Tôi nói với cô, đội trưởng Trịnh đây là công tử của Bí thư Huyện ủy Trịnh đấy.

Nói tới đây, Trương Đại Bảo có chút dương dương đắc ý, dường như y có thể đi theo công tử của Bí thư Trịnh thì giá trị con người cũng được nâng lên vậy.

- Đội trưởng Trịnh, anh xem, đó chính là bà chủ của quán này, họ Triệu, tên là Triệu Ca.

Triệu Ca đang do dự xem có nên đứng lên chào hỏi khách hay không, Trương Đại Bảo đã chỉ sang.

Đội trưởng Trịnh vốn cũng tỏ vẻ khinh miệt tiệm cơm nhỏ xíu này, nhưng vừa nhìn thấy Triệu Ca, hai mắt liền sáng lên, nhìn chằm chằm Triệu Ca như muốn ăn tươi nuốt sống, vẻ dâm đãng trên mặt y không thể nào che dấu được.

Triệu Ca không kìm nổi, bèn đứng dựa vào Phạm Hồng Vũ, vẻ rất sợ hãi.

Ánh mắt của người này thật sự quá tà dâm, giống như có hai cánh tay từ trong ánh mắt đó lao ra xé rách quần áo của mình vậy.

Phạm Hồng Vũ nhíu mày, chậm rãi tiến lên một bước, đứng ngăn trước mặt Triệu Ca.

Đội trưởng Trịnh lúc này mới như tỉnh lại, y nhếch miệng cười nói:

- Tiểu Phạm?

- Anh Trịnh.

Phạm Hồng Vũ gật đầu, chào hỏi đội trưởng Trịnh.

Nói ra thì hai người cũng là quen biết nhau.

Đại danh của đội trưởng Trịnh chính là Trịnh Phong Khuông, là trung đội trưởng trung đội trị an của công an huyện Vũ Dương.

Cha của y chính là Trịnh Thăng Bình, Phó bí thư Huyện ủy Vũ Dương, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!