Bùi Diệp biết lai lịch của khí linh Thiên Công rất khủng rất thần bí, nhưng không ngờ nó lại khủng như vậy.
Vừa mở miệng đã là giọng điệu khoe khoang.
Ba mươi sáu đại quý tộc Ma giới oai phong lẫm liệt trong miệng mấy người Cửu Liên tiên tử, thì trong mắt nó lại chỉ là hàng kém chất lượng.
Bùi Diệp cụp mắt, yên lặng ngồi một bên, âm thầm hóng chuyện.
Cửu Liên tiên tử dường như không cam lòng, lại hỏi thêm một số thông tin liên quan đến La Sát A La, cuối cùng đưa ra kết luận —— tình cảnh của nàng ta không ổn.
Nàng ta cau mày suy nghĩ, cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Cốc cốc cốc, dường như theo một nhịp điệu kỳ lạ nào đó.
Bùi Diệp cầm lấy ấm trà, rót cho mình một chén nước làm dịu cổ họng.
Vừa nuốt một ngụm trà, nhịp tim mạnh mẽ như sấm rền vang lên bên tai. Máu toàn thân chảy nhanh hơn, tiếng tim đập thình thịch ngày càng mạnh. Cảm giác bồn chồn khó tả cuồn cuộn trong lồng ngực...
Ngón tay cô run lên, trà đổ ra ngoài hơn phân nửa.
Bùi Diệp vừa định dùng tinh thần phản kháng lại, cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.
Ngay sau đó, linh lực nóng rực từ cổ tay xâm nhập vào kinh mạch, đau đớn và cảm giác thoải mái khi kinh mạch được bồi bổ cùng lúc quấn lấy cô.
Cô nhắm chặt hai mắt, mơ hồ nghe thấy giọng chất vấn lạnh lùng của Dương Cảnh.
"Cửu Liên tiên tử, ngươi đang làm gì thế?"
Bùi Diệp chợt tỉnh lại, thấy tay phải mình bị Dương Cảnh nắm chặt, tay trái bị Ngọc Đàm bắt mạch, sắc mặt hai người đều không tốt.
Cửu Liên tiên tử mỉm cười, không hề hoảng loạn.
"Xem ra, tin đồn tu vi Dương Hoa chân quân bị tổn hại cũng không phải là vô căn cứ."
Bùi Diệp mới hiểu ra mình đã trúng chiêu.
Tiết tấu Cửu Liên tiên tử vừa gõ có vấn đề.
Nhưng Dương Cảnh và Ngọc Đàm đều không có phản ứng, chỉ mình cô trúng chiêu, điều này khiến Bùi Diệp vốn tự tôn cao ngạo cảm thấy rất khó chịu, lời nói cũng mang vài phần tức giận: "Chuyện này còn cần lời đồn sao? Trên dưới Lăng Cực Tông cũng không hề cố ý che giấu. Tu vi bị tổn thương thì bị tổn thương, dù sao Lăng Cực Tông cũng không phải nuôi không nổi một kẻ nhàn rỗi như ta.
Ngược lại, Cửu Liên tiên tử vẫn nên nghĩ cách đối phó với La Sát A La thì hơn."
Bùi Diệp nói lời cứng rắn, Ngọc Đàm sư đệ liền bước ra nói lời mềm mỏng: "Nếu La Sát A La thật sự dám ra tay trong buổi hội đàm các tông môn, Lăng Cực Tông cũng sẽ không ngồi yên. Dù không phải mong muốn của bọn ta, nhưng chuyện tháp Trấn Ma, Lăng Cực Tông thật sự có trách nhiệm không thể chối bỏ."
Cửu Liên tiên tử bị Bùi Diệp nói móc như vậy nhưng không hề giận dữ.
Chỉ là trước khi rời đi, nàng ta nói một câu không đầu không đuôi với Bùi Diệp.
"La Sát A La thực sự hận ta, nhưng ma tộc vốn bạc tình, ả lại bị trấn áp trong tháp Trấn Ma nhiều năm. Chưa chắc ả đã có nhiều tình cảm với đạo lữ của mình. Thay vì nói ả hận đạo lữ đã mất, chi bằng nói ả hận đạo lữ phản bội, mà người khiến đạo lữ phản bội là ta. Chỉ một mình ta, e rằng khó làm La Sát A La hoàn toàn hả giận, cũng không đủ để trở thành chiến công 'đại thắng' đầu tiên của ả khi trở về ma giới."
Bùi Diệp nhướn mày: "Vậy nên?"
Cửu Liên tiên tử nghiêng đầu nhìn Bùi Diệp, ánh mắt sáng ngời.
Rõ ràng khóe miệng nở nụ cười ôn hòa, nhưng đáy mắt lại là vực sâu vạn năm, không mang theo chút tình cảm nào.
Nàng ta nhẹ nhàng mở miệng: "Vậy nên, Dương Hoa chân quân nhất định phải cẩn thận."
Bùi Diệp thấy hoang mang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!