[Độ kiếp thất bại? Hahahaha, ta cảm thấy ngài đang sỉ nhục trí thông minh của hắn.]
Khí linh Thiên Công trốn sau lưng Bùi Diệp ôm bụng cười lớn.
Ngay cả lừa người cũng qua loa như vậy, Bùi Diệp làm sao có tự tin cho rằng mình có thể lừa được Dương Cảnh?
Bùi Diệp thầm bĩu môi đảo mắt: [Chỉ cần hắn không vạch trần ta ngay tại chỗ, thì việc cái cớ ta bịa ra có bao nhiêu ngớ ngẩn quan trọng sao?]
Khí linh ra vẻ hiểu biết ồ lên một tiếng: [Hiểu rồi, đây chắc là cái gọi là được yêu chiều nên vô pháp vô thiên nhỉ?]
Bùi Diệp khịt mũi: [Cái gì mà vô pháp vô thiên?]
[Chẳng lẽ không phải sao? Hắn thiên vị ngài đến tận nách rồi. Cứ thử đổi một người khác qua loa với hắn xem, ngài đoán xem người đó sẽ chết kiểu gì?]
Tính cách Dương Cảnh cứng rắn lại còn ghét cái ác như kẻ thù, lời nói không hợp liền rút đao chém người.
Chọc giận hắn, ngay cả Dương Diệu chưởng môn đến cũng bị chém.
Bùi Diệp không chỉ một lần nhảy múa trên ranh giới cuối cùng của hắn, khiêu khích trêu chọc người ta, vậy mà Dương Cảnh vẫn không xé rách mặt mũi chém chết cô, đây không gọi là "thiên vị" thì gọi là gì?
Nghe khí linh nói nhăng nói cuội một hồi, Bùi Diệp khó chịu móc tai: [Thiên Công, bây giờ ta tin là ông thật sự đã già rồi. Ông không thể nghĩ đây là biểu hiện yêu trẻ của Dương Cảnh à? Kính lão đắc thọ, truyền thống tốt đẹp, Dương Tiêu sư muội kế thừa rất tốt.]
Đến miệng khí linh lại biến thành một mùi vị khác.
Khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của Khí linh trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt cá chết, bộ dạng đầy khinh bỉ như "người già không muốn nói chuyện với kẻ ngốc".
Dương Cảnh chân quân nhìn thẳng vào Bùi Diệp không biết xấu hổ là gì, hỏi lại: "Thật sự độ kiếp thất bại rồi?"
"Ừm, đúng vậy."
Dương Cảnh: "..."
Hắn dám dùng bảo kiếm của Dương Diệu chưởng môn để cá cược, thiếu nữ xa lạ nằm trên đất này chính là đại ma vừa rồi!
Phát tán suy nghĩ lại nghĩ đến hai sư điệt "Hành Vân" và "Xuyên Vân".
Một người là con lai nhân yêu, một người là con lai nhân ma.
Lăng Cực Tông cũng nhận đệ tử lai, không phân biệt chủng tộc, nhưng dù sao cũng là tông môn tu tiên của nhân tộc, trong tông môn chín phần vẫn là đệ tử nhân tộc, số ít đệ tử lai, một là thiên phú không cao, hai là thiên phú cực mạnh. Theo đó suy đoán, thân phận thật sự của "Xuyên Vân (Tư thiếu nữ)" còn chưa rõ, nhưng "Hành Vân (Cố thiếu nữ)" tám phần là Cố Trường Tín đã biến mất không thấy tăm hơi từ sau vụ hỗn loạn ở tháp Trấn Ma.
Dương Cảnh thu hồi suy nghĩ, nhàn nhạt nói: "Ta tạm thời tin huynh."
Bùi Diệp trước mặt không có phản ứng gì, nhân lúc Dương Cảnh đang chú ý chỗ khác, đắc ý nhướng mày với khí linh Thiên Công.
Khóe mắt đuôi mày đều viết lên bốn chữ "tự mãn đắc ý".
Khí linh: [...]
Nó không quen biết người này!
"Dương Tiêu sư muội, chuyến này chúng ta cũng coi như thu hoạch khá nhiều, trước tiên về khách đ**m nghỉ ngơi, ngày mai rồi về tông môn?"
Thần kinh căng thẳng được thả lỏng, theo đó là từng đợt mệt mỏi ập đến, Bùi Diệp mệt đến mức không muốn đi.
"Được, về khách đ**m."
"Vậy Dương Tiêu sư muội, muội dùng kiếm mang ta theo với."
Dương Cảnh không khách khí nói: "Huynh tự mình làm không được sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!