Chương 42: Ma hạch (14)

Bùi Diệp có thể tạm thời áp chế Tư thiếu nữ, dùng thủ đoạn biến thành nữ để bảo vệ Lãng Thanh Hòa, nhưng thủ đoạn tương tự lại không thể dùng trên người Phí Trung Dương.

Biết đâu sơ sẩy một chút lại lật thuyền trong mương.

Bùi Diệp nói: [Người này không dễ chọc, e là chưởng môn sư huynh cũng khó mà đối phó hắn...]

Nghe vậy, Dương Cảnh chân quân hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.

[Dù vậy, ta cũng sẽ bảo vệ huynh chu toàn, thoát được một người là tốt rồi.]

Bùi Diệp á khẩu.

Lúc này, Dương Cảnh chân quân đang ở trạng thái nữ tướng, khuôn mặt diễm lệ lại mang vài phần công kích kia trong mắt Bùi Diệp không ngừng phóng đại.

Hình như có thứ gì đó đang đánh trống bùm bụp trong lòng cô, khiến vành tai nóng lên, bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên.

Cô ngồi xổm xuống, che mặt, cảm giác nóng rực nơi lòng bàn tay khiến cô không khỏi nghi ngờ mình bị sốt.

Một hồi lâu sau, cô nói: [Dương Tiêu sư muội quả nhiên đủ nghĩa khí, không ngờ ngày thường muội đối với "Dương Hoa" lạnh nhạt đủ kiểu, trong tối vẫn rất có tình đồng môn, ngay cả ta cũng được hưởng lợi. Muội yên tâm đi, ta cũng không yếu đuối lắm đâu, sẽ không để muội phải ở lại bọc hậu cho ta, haha.]

Khóe miệng Dương Cảnh chân quân từ từ hạ xuống, lại trở về vẻ lạnh lùng ban đầu.

Bùi Diệp: [???]

Dương Cảnh chân quân hỏi việc chính: [Huynh hiểu người này đến mức nào? Tu vi cảnh giới, ưu điểm, nhược điểm, sở trường?]

Bùi Diệp đoán Phí Trung Dương là kiếp thứ hai, sau đại kết cục quy ẩn, thực lực tự nhiên là Nguyên Anh hậu kỳ, hoặc là cảnh giới Đại viên mãn.

[Rốt cuộc là Đại viên mãn hay hậu kỳ?]

Bùi Diệp nói: [Đại viên mãn nhỉ? Hai người Ô Thù Mặc Đàn và Cửu Liên tiên tử, thực lực chân chính có thể sánh ngang Nguyên Anh hậu kỳ, tên này lại chẳng hề sợ hãi, chỉ có thể chứng minh cảnh giới còn cao hơn hậu kỳ một chút. Sao vậy, Dương Tiêu sư muội đã nghĩ ra cách đối phó với hắn rồi?]

Dương Cảnh chân quân nói: [Ừ, có biện pháp.]

Bùi Diệp hứng thú: [Muội nói xem, biện pháp gì?]

Dương Cảnh chân quân chỉ lên trời: [Không phải nói Thiên Đạo vẫn chưa phân định kết quả sao? Nếu là Đại viên mãn, chi bằng lợi dụng triệt để.]

Không giống với ba trạng thái cảnh giới "tiền kỳ", "trung kỳ", "hậu kỳ", một khi tiến vào cảnh giới "Đại viên mãn", tương đương với chỉ còn cách đột phá một bước cuối cùng. Khoảng cách này, có lẽ chỉ cần linh quang chợt lóe, có lẽ tu vi tăng thêm một chút, chướng ngại liền được khai thông.

Không khéo, bên cạnh Dương Cảnh chân quân lại có một vài "thứ tốt".

Giúp người ta cưỡng ép đột phá!

Bùi Diệp ngẩn người ra một lúc, vẫn không quên vỗ tay cho Dương Cảnh chân quân, thao tác này thật sự quá đỉnh.

Còn về "ưu điểm, nhược điểm, sở trường"...

[Hắn... khá là biết chơi, coi như vậy được không?]

Dương Cảnh chân quân: [???]

Dù sao cũng là người sống trăm tuổi, luôn cảm thấy chữ "chơi" trong miệng Bùi Diệp không được bình thường, từ đó liên tưởng đến những phương diện khác.

[... Nói như vậy, "Dương Hoa" kết thù với hắn là ở chốn thanh lâu... loại địa phương đó? Cũng không phải là không thể, "Dương Hoa" thỉnh thoảng cũng ra vào loại địa phương đó, cơ mà... Phụt ———] Dương Cảnh chân quân lại nhớ tới Ngọc Đàm từng nói "Bảo sư huynh vẫn còn nguyên dương".

Bùi Diệp thật sự khó mà tưởng tượng được đóa hoa lạnh lùng như "Dương Hoa" lại ra vào những nơi ăn chơi trụy lạc.

Ra vào thì thôi đi, vậy mà còn là trai tân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!