Cố thiếu nữ nghe thấy động tĩnh liền nghiêng người dòm sang.
"Sao vậy?"
Tư thiếu nữ đang yên lặng khắc tượng gỗ của Lãng sư huynh nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt như muốn nói "Ngươi lại muốn giở trò gì nữa đây".
Dương Cảnh chân quân tuy không nói gì, nhưng cũng chia một phần chú ý sang.
Bùi Diệp chỉ vào chấm đỏ đại diện cho ma hạch nói: "Ma hạch của La Sát A La, nó động rồi. Tuy biên độ không lớn, tốc độ cũng chậm, nhưng đúng là nó đang di chuyển."
"Động rồi?" Cố thiếu nữ ngạc nhiên, "Ma hạch còn mọc chân chạy được à?"
Tư thiếu nữ cười khẩy: "Ma hạch không mọc chân chạy được, nhưng nó có thể bị người ta cầm chạy. Có lẽ là có người đã phát hiện ra ma hạch đó trước chúng ta rồi. Ma hạch của một trong ba mươi sáu đại ma, ai mà không thèm muốn chứ?"
Chỉ riêng những người bọn họ biết đã có hai nhóm rồi.
Nói rồi, hắn hả hê nhìn Bùi Diệp.
Chạy cả ngàn dặm, cuối cùng lại uổng công.
Bùi Diệp cất la bàn tìm ma đi, vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Bị người khác nhanh chân đến trước cũng không sao. 'Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng', chưa nghe qua à? Cho dù người này là con bọ ngựa, bọn người Cửu Liên tiên tử là chim sẻ, thì ta chính là người cuối cùng cầm ná cao su bắn chim sẻ, không vội."
Tư thiếu nữ lẩm bẩm: "Ngài đúng là bình tĩnh thật."
Bùi Diệp không có gì không bình tĩnh được cả.
Bởi vì cho dù ma hạch của La Sát A La rơi vào tay ai, đối với cô cũng chẳng tốt chẳng xấu.
Nếu có thể lấy được nó, phong ấn vào tháp Trấn Ma, mượn đó để kiềm chế La Sát A La, dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu ma hạch bị ma tộc khác hấp thu hoặc phá hủy, Bùi Diệp có tổn thất gì không?
Không!
"Hừ, biết đâu người cướp ma hạch lại là một trong số đại ma của ba mươi sáu họ ma tộc đang chạy trốn khác thì sao... Vừa hay một mũi tên trúng hai đích." Bùi Diệp nghĩ rất đẹp, khiến hai cái "áo bông độn bông đen" kia đồng loạt liếc mắt.
Cửa thành hai giới cao vút ngút trời, hai bên cửa thành có ma binh canh giữ.
Cách cửa thành không xa, có tu sĩ các tông phái thay phiên nhau đóng quân, vừa đề phòng loạn lạc vừa theo dõi nhất cử nhất động của đám ma binh kia.
Mọi việc đều rất thuận lợi, ngoại trừ lúc qua cửa, bốn người Bùi Diệp bị ma binh chặn lại đòi một khoản phí qua đường.
Phí qua đường còn chẳng có tiêu chuẩn nào cả.
Ai càng giống con gà béo, người đó càng bị chém mạnh tay.
Qua cửa thành, Bùi Diệp bất mãn lẩm bẩm.
"Đám ma binh này gan to thật, không giống quân chính quy mà giống bọn thổ phỉ."
Theo cô biết, việc qua lại giữa hai giới không cần đóng phí qua đường, cũng không cần phải hối lộ riêng cho ma binh canh giữ, bởi vì cửa thành hai giới do tường giới tự động kiểm soát, cũng có "chú giới" chuyên dọn dẹp nguy hiểm, bình thường chẳng ai dám gây sự ở gần tường giới cả.
Đám ma binh này canh giữ ở đây đòi tiền, hành vi có khác nào bọn thổ phỉ cướp của.
Ồ, không, chính là thổ phỉ.
Dương Cảnh chân quân không nói gì, còn Tư thiếu nữ cười nhạo: "Sư tôn thật ngây thơ, chuyện kiểu này chẳng phải thường xuyên xảy ra sao? Ngay cả trong giới tu chân, cũng không thiếu kẻ chiếm cứ địa lợi để thu phí qua đường, phí cống nạp của người thường. Cửa thành hai giới mà chúng ta vừa qua, chắc là thế lực ma tộc xung quanh rất mạnh. Nếu đổi sang một nơi thế lực tông môn tu chân mạnh, thì binh lính canh giữ cửa thành chính là nhân tu đấy."
Dương Cảnh chân quân liếc nhìn Tư thiếu nữ, dường như đang suy nghĩ sao "cô bé" lại biết rõ ràng như vậy.
Cố thiếu nữ: "Còn có chuyện như vậy nữa sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!