Chuyện này, chỉ cần mình không thấy ngại, thì người ngại sẽ là người khác.
Trong nháy mắt, Bùi Diệp đã nghĩ ra đối sách.
Cô cười khẩy, khoác áo choàng chỉnh lại cổ áo, giọng điệu lười biếng: "Hai vị đạo hữu, nửa đêm quấy rầy giấc ngủ của người khác là không phải phép đâu. Ra ngoài nên giăng kết giới cách âm để tránh làm phiền người khác chứ, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng không hiểu sao?"
Chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mũi hai người mắng bọn họ không ra gì, không biết xấu hổ.
Cửu Liên tiên tử cười duyên: "Đạo hữu nói vậy sai rồi, chuyện nam nữ vốn dĩ..."
Chưa nói xong, Bùi Diệp đã không khách khí ngắt lời: "Cô muốn nói gì? Vốn dĩ là bản năng hay gì? Thích khoe khoang năng lực đến vậy, sao hai người không tr*n tr**ng lăn ra đường biểu diễn xuân cung đồ sống, còn giúp người ta tiết kiệm tiền mua tranh nóng bỏng nữa."
Cửu Liên tiên tử nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực nam ma tu xa lạ, lực đạo vừa phải, chỗ nào cũng mờ ám.
"Miệng đạo hữu độc thật."
"Muốn người ta không nói thì đừng làm chứ." Bùi Diệp lớn tiếng đáp trả.
Nam ma tu xa lạ đưa tay nắm lấy tay Cửu Liên tiên tử, cúi đầu ngăn cản cô ta bằng ánh mắt, đồng thời ánh mắt âm u nhìn Bùi Diệp.
Dương Cảnh tiến lên một bước, chắn trước Bùi Diệp.
Nhưng nữ tướng của hắn thấp hơn so với lớp vỏ bọc Dương Hoa, không thể che chắn hoàn toàn.
Ánh mắt chạm phải nam ma tu xa lạ, chỉ một cái liếc mắt đã khiến đôi mắt phượng của hắn tối sầm lại —— mặc dù chưa thực sự giao đấu, nhưng hắn cảm nhận được thực lực nam ma tu xa lạ không yếu, hẳn là Nguyên Anh kỳ —— đồng thời còn cho hắn một cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Nam ma tu xa lạ liếc nhìn Dương Cảnh, có chút kiêng dè: "Đạo hữu, nói vậy là quá rồi đấy."
Bùi Diệp hỏi ngược lại: "Ta nói quá chỗ nào? Hai người ngay cả kết giới cách âm cũng không thèm giăng đã bắt đầu làm loạn, còn sợ bọn ta không nghe thấy, cố ý làm ầm ĩ, có phải hai người có "sở thích" đặc biệt gì không? Người lạ nghe thấy có thể giúp hai người hưng phấn hơn à?"
Nam ma tu xa lạ dường như không hay cười, nụ cười trông có vẻ cứng nhắc.
"Tuyệt đối không có chuyện đó."
"Hừ, ta thấy chưa chắc, vừa rồi hai người rõ ràng rất hưởng thụ mà. Chẳng qua ngươi không đủ bản lĩnh, bị ta nghiền nát toàn diện, giẫm đạp lên lòng tự tôn đàn ông của ngươi, nên ngươi mới tức giận muốn giết người diệt khẩu, đúng không?"
"Hừ!" Nam ma tu xa lạ không nói nhảm nữa, trực tiếp ra tay.
Lần này tuy cũng là thăm dò nhưng mang theo ý định lấy mạng người, vẫn bị Dương Cảnh chính xác đỡ được.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Bùi Diệp như không hề hay biết, núp sau lưng Dương Cảnh thò đầu ra.
"Chậc, ta nói trúng tim đen của ngươi rồi à?" Đôi mắt cô cong thành hình trăng khuyết, đắc ý nói với Cửu Liên tiên tử, "Ta thấy người đàn ông của cô cũng chẳng ra gì, từ đầu đến cuối mới được bao lâu? Nếu không thể một đêm vài ba lần, một lần vài ba khắc, rõ ràng là thận khí không đủ."
Dù Cửu Liên tiên tử luôn mặt dày, lúc này cũng suýt chút nữa bị lời nói vô sỉ "thẳng thắn" của Bùi Diệp làm cho nghẹn họng.
"Ngươi thì hiểu cái gì?"
Nói xong, dựa sát vào nam ma tu xa lạ hơn.
Dương Cảnh nghe Bùi Diệp nói, lông mày giật giật.
Bùi Diệp thấy đôi nam nữ này dính lấy nhau như sam, cứ như đang khoe khoang điều gì đó với mình. Bản tính không chịu thua của đứa trẻ con nổi lên, lập tức đưa tay ôm eo Dương Cảnh: "Ta hiểu rất rõ, hơn cô nhiều!"
Hừ, bây giờ là hai đấu hai rồi.
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, kết quả có thể tưởng tượng được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!