Không có đệ tử nào khác kéo chân, Bùi Diệp liền dẫn theo Cố thiếu nữ và Tư thiếu nữ, đuổi theo Dương Cảnh chân quân đang bay hết tốc lực.
Cả đoàn bốn người chỉ chưa đầy ba ngày đã đến biên giới giữa Nhân giới và Ma giới.
Càng đến gần biên giới hai giới, linh khí vốn đã mỏng manh càng trở nên hiếm hoi, ngược lại ma khí lại càng đậm đặc.
Điều này khiến Bùi Diệp không thoải mái lắm, cũng khiến Dương Cảnh chân quân liếc nhìn.
Ôm tâm lý "Không tranh bánh bao cũng phải tranh khẩu khí", cô cố gắng nén cảm giác khó chịu xuống.
Mím môi, mặt lạnh tanh, vẻ mặt lạnh lùng giống hệt Dương Hoa chân quân chính hiệu.
Cả hai không ai chịu mở miệng trước.
"Sư tôn ơi, trời càng lúc càng nóng, đệ tử khó chịu, hay là xuống nghỉ ngơi một chút đi?"
Cố thiếu nữ dùng tay áo lau mồ hôi không ngừng chảy xuống trán, giọng điệu nũng nịu.
Tư thiếu nữ: "..."
Ngươi là một thằng đàn ông chính hiệu đấy, sao lại thích ứng thân phận con gái nhanh thế???
Cố thiếu nữ chỉ muốn cười khẩy.
Bộ hắn muốn lắm sao?
Hắn bị ép đấy chứ!
Vui vẻ cũng một ngày, không vui vẻ cũng một ngày, dù sao tạm thời không thể biến lại được, cũng không thể chống lại hiện thực, hắn biết làm sao?
Bùi Diệp bị vẻ nũng nịu của Cố thiếu nữ làm ghê tởm không nói nên lời, ngược lại Dương Cảnh chân quân gật đầu.
"Cũng được, đều đã nhìn thấy bức tường phong ấn hai giới rồi."
Tuy rằng nhìn núi thì gần mà chạy chết ngựa, nhưng nhìn thấy bức tường phong ấn hai giới có nghĩa là quãng đường còn lại không đến nửa canh giờ, nghỉ ngơi một chút cũng không sao.
Hơn nữa, hắn là tu sĩ Nguyên Anh, không sợ nóng lạnh, nhưng vị Bảo sư huynh này hiện tại mất hết tu vi, thân thể phàm thai yếu ớt, không chịu được nhiệt độ cao. Nếu chẳng may bị say nắng ngã bệnh sẽ không tìm được y sư chăm sóc.
Theo độ cao giảm dần, Tư thiếu nữ nhìn thấy phía dưới có một cái thôn nhỏ hoang vu.
"Phía dưới có một thôn làng, không biết có người ở không."
"Chỗ này cũng có người sống sao? Họ ăn gì, uống gì, trồng gì?" Cố thiếu nữ nhảy xuống quạt cơ quan, vừa chạm đất, hơi nóng từ mặt đất bốc lên không ngừng, xuyên qua đế giày xộc vào lòng bàn chân gây ra từng cơn tê dại, "Mặt đất nứt nẻ hết rồi..."
Tư thiếu nữ nói: "Vẫn có người ở mà, dù sao cũng không thu thuế, gần bức tường phong ấn biên giới còn có tu sĩ các tông môn tuần tra, người, yêu, ma qua lại hai giới đều sẽ dừng chân ở biên giới vài ngày..."
Cố thiếu nữ ngẩn người: "Biên giới hai giới không phải thường xuyên có ma tu, ma vật tà ác xuất hiện ư?"
Tư thiếu nữ: "Cũng không phải đang giao chiến, xung đột nhỏ thì có, nhưng chưa có cuộc chiến lớn nào. Ma tu hoặc Ma tộc thỉnh thoảng cũng đến biên giới Nhân giới làm ăn buôn bán, Nhân giới có vài thứ ở Ma giới cũng là hàng xa xỉ hiếm có."
Tưởng chừng hoang vu, nhưng kinh tế cũng tạm được.
Nghe Tư thiếu nữ nhắc đến hàng xa xỉ, Bùi Diệp không khỏi nghĩ đến trại nuôi nhân nô và đồ làm từ da người.
Cố thiếu nữ: "Sống ở biên giới không sợ ma vật đến cướp bóc à? Rơi vào tay ma vật thì mất mạng như chơi."
Tư thiếu nữ liền hỏi ngược lại: "Sống ở trung tâm đại lục thì không có kẻ bắt cóc trẻ con sao? Ngay cả dưới chân tiên môn cũng không thiếu kẻ ác bá. Chỉ cần là kẻ yếu ớt không có khả năng phản kháng, sống ở đâu cũng như nhau, chẳng phải đều là số phận bị áp bức bóc lột ư?"
Cố thiếu nữ dường như nhớ tới điều gì đó, cũng im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!