"Ma chủng là vật gì?"
Nghe không giống thứ gì chính đạo, luôn khiến người ta liên tưởng đến những thứ rất tà ác.
Ai ngờ khí linh lại nói: "Ma chủng à, là nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa còn là nguyên liệu cao cấp của ma tộc, số lượng không nhiều, là thứ hiếm có."
Nhưng nhờ có "đạo lữ của chủ nhân", vì ma chủng mà chế tạo ra la bàn tìm ma, dù có giấu ở chân trời góc biển cũng bị la bàn chỉ ra.
Thứ này thật sự rất rất rất bá đạo.
Dương Cảnh và Ngọc Đàm: "Thế mà lại là nguyên liệu nấu ăn???"
Bọn họ nghĩ đến thực đơn của ma tộc mà bọn họ biết, lại nghĩ đến nguyên liệu cần thiết để chế biến, đều lộ ra vẻ từ chối lại có chút ghét bỏ.
Bùi Diệp tò mò: "Thứ này có thể làm món gì?"
Khí linh: "Hấp, chiên, xào, luộc, nhúng lẩu đều được, nghe nói xào cũng được, nhưng cách ăn nguyên bản nhất vẫn là luộc, vị tươi ngon."
Bùi Diệp tưởng tượng hình dạng và mùi vị của ma chủng.
Kỳ lạ là trong đầu cô không có khái niệm cụ thể về ma chủng cũng không biết nó trông như thế nào, nhưng lại luôn muốn đồng tình với lời nói của khí linh.
La bàn tìm ma có kích thước bằng lòng bàn tay của Bùi Diệp, hai màu kim loại đen trắng, mặt sau khắc những phù văn và trận văn kỳ lạ.
Nhập vào một chút linh lực, có thể biến thành kích thước bán kính ba tấc ba, mặt trước có tổng cộng ba mươi sáu tầng, mỗi tầng đều có chữ viết khác nhau, ở giữa có hai khối ngọc đen trắng lơ lửng và ba cây kim vàng dài ngắn khác nhau.
Khí linh chỉ vào trung tâm nói: "Ngài đặt một luồng ma khí của La Sát A La vào đây là được."
Bùi Diệp túm một luồng ma khí từ túi Càn Khôn giam giữ phong ấn La Sát A La ném vào trung tâm.
Ba cây kim chỉ bắt đầu xoay điên cuồng.
Vài hơi thở sau, tốc độ quay càng lúc càng chậm, cuối cùng chậm rãi dừng lại.
"Khí linh, ông giải mã xem đây là vị trí nào?"
Khí linh ấn vào viên ngọc trắng, trên la bàn xuất hiện một bản đồ ba chiều, trên bản đồ đánh dấu hai điểm đỏ xanh.
"Điểm xanh là chúng ta, điểm đỏ là vị trí mục tiêu."
Nó lại ấn vào viên ngọc đen, bản đồ từ ba chiều chuyển thành mặt phẳng.
Bùi Diệp nhìn điểm đỏ: "Chỗ này sao mà tối om thế? Chất lượng không khí cũng quá tệ."
Dương Cảnh chân quân thường xuyên xuống núi, đi khắp nơi, không chỉ ở phàm giới mà còn đi nhiều nơi ở hai giới yêu ma, cẩn thận phân biệt liền nhận ra điểm đến: "Đây là một nơi ở ma giới gần biên giới với nhân giới, cách Đồ Phương Cốc hơn ba trăm dặm, là thành Tích Ninh."
"Thành Tích Ninh? Ma hạch giấu ở đây?"
Dương Cảnh gật đầu: "Cũng có khả năng, thành Tích Ninh là một trong những lãnh địa của La Sát A La, cũng là nơi năm đó ta và Dương Hoa phối hợp lẻn vào."
Bùi Diệp cất la bàn, truyền âm vào túi Càn Khôn thăm dò.
"Ma hạch của ngươi ở thành Tích Ninh?"
La Sát A La đang bị phong ấn không thể động đậy, bị hỏi bất ngờ như vậy, hơi thở ngưng lại.
Bùi Diệp hài lòng: "Xem ra tình báo chính xác."
Ngọc Đàm có chút khó xử: "Như vậy, chúng ta phải phái người đến thành Tích Ninh một chuyến. Ma hạch không cầm trong tay dễ xảy ra biến cố."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!