Chương 20: Cửu Liên tiên tử (15)

Vừa phế bỏ tu vi rồi á???

Cả đám im phăng phắc vài nhịp thở, ánh mắt đồng loạt hướng về phía người vừa thản nhiên nói ra câu đó.

"Dương, Dương Hoa chân quân..."

Bùi Diệp nhẹ nhàng đáp: "Ừm, ta đây."

Dương cốc chủ sau một lúc lâu mới tìm lại được khả năng nói chuyện, hít sâu một hơi, hỏi Bùi Diệp xác nhận.

"Ngài... Quý ngài vừa nói đùa phải không?"

Đến nỗi làm Dương cốc chủ sợ hãi mà phải dùng kính ngữ.

Những người khác vừa kinh vừa sợ, đều nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Chẳng lẽ bọn họ bị ảo giác tập thể, nghe thấy một tu sĩ Nguyên Anh tự mình nói phế bỏ tu vi.

Bùi Diệp bình tĩnh hỏi ngược lại: "Dương cốc chủ nghĩ rằng, Dương Hoa là loại người đem tính mạng của đệ tử ra làm trò đùa sao? Bị mắc kẹt trong tiểu bí cảnh, không chỉ có ái đồ hậu bối của các vị đạo hữu ở đây, mà còn có đệ tử của Lăng Cực Tông, trong đó có ba người là đệ tử thân truyền của Khấu Tiên Phong."

Dương cốc chủ và các tu sĩ khác im lặng hồi lâu.

Sự quyết liệt trong ánh mắt Bùi Diệp, kết hợp với vẻ bề ngoài của Dương Hoa, khiến người ta cảm phục tấm lòng đại nghĩa của cô.

Tu vi là gì?

Đó là mạng sống của một tu sĩ!

Khổ luyện nhiều năm, chẳng phải là vì tu vi này, vì theo đuổi trường sinh hư vô sao?

Bọn họ càng muốn hỏi một điều ——

Dương Hoa chân quân, phế bỏ tu vi trăm năm như vậy không đau lòng sao?

Đây là thành quả khổ luyện cả trăm năm!

Nói bỏ là bỏ, nói phế là phế.

Thật quyết đoán, không chừa cho mình một chút đường lui.

Dương Hoa chân quân còn không phải là một tiểu tu sĩ tầm thường!

Hắn là chấp pháp trưởng lão của Lăng Cực Tông, chủ phong Khấu Tiên Phong, một trong những tu sĩ Nguyên Anh hiếm có trên thế gian. Bất kỳ danh hiệu nào cũng là mục tiêu cả đời của các tu sĩ khác. Mọi người không khỏi cảm thán tiếc nuối.

"Dương Hoa chân quân cao nghĩa, bọn ta kính phục!"

Vị tông chủ nói câu này trước đó còn mắng Bùi Diệp là kẻ lắm lời, giả nhân giả nghĩa, lúc này lại đầy xấu hổ.

"... Xin chân quân cẩn thận, bảo trọng thân mình."

Tử Kính Đạo nhân tóc bạc cúi chào Bùi Diệp, vẻ mặt nghiêm trang.

Đây cũng là tu sĩ từng mắng Bùi Diệp rồi bị cô đáp trả, suýt chút nữa tức đến thổ huyết.

Có tu sĩ nhắc nhở Bùi Diệp cẩn thận, cũng có tu sĩ hy vọng cô có thể mang đệ tử nhà mình trở về, lời còn chưa nói hết đã bị tu sĩ bên cạnh trừng mắt.

Dương Hoa chân quân vì cứu đệ tử mà sẵn sàng phế bỏ tu vi, hành động này đã thể hiện rõ quyết tâm của cô, sao có thể không tận tâm tận lực? Những "nhờ vả" này không chỉ thừa thãi, so với đại nghĩa của Dương Hoa chân quân còn kém hơn, còn có chút ý vị lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Tu sĩ bị trừng mắt cũng đỏ mặt tía tai, cúi đầu chắp tay, xấu hổ lui về phía sau đám đông.

Dương Cảnh chân quân chứng kiến toàn bộ sự việc: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!