Chương 15: Cửu Liên tiên tử (10)

Một câu nói khiến mặt Phương Mặc Thanh đỏ bừng.

Hắn khẽ cúi đầu, đôi mắt đôi mắt ươn ướt vô tội, lí nhí nói: "Sư thúc, đệ tử không có ý đòi hỏi phần thưởng..."

Bùi Diệp khuyên: "Dương Tiêu sư muội, đồ nhi Mặc Thanh vẫn còn là một đứa trẻ, khen thưởng đúng lúc sẽ càng khích lệ tính tích cực của nó."

Dương Cảnh chân quân liếc Bùi Diệp một cái, hừ một tiếng.

Tuy không nói gì, nhưng rõ ràng tỏ vẻ không vui.

Bùi Diệp: "..."

Phương Mặc Thanh mấp máy môi, do dự nhìn Bùi Diệp rồi lại nhìn Dương Cảnh chân quân.

"Muốn đi thì cứ đi, cơ hội nổi danh tốt như vậy, không thể hiện cho tốt thì tiếc lắm." Ngọc Đàm chân quân mỉm cười, ôn tồn nói với Phương Mặc Thanh, "Cũng để thế nhân nhìn xem phong thái của cao đồ Dương Hoa chân quân Khấu Tiên Phong. Chỉ có điều, đừng để bị thương."

Dương Cảnh chân quân nghe vậy liếc Ngọc Đàm một cái, dường như trách hắn lắm chuyện.

Phương Mặc Thanh được khích lệ, trên mặt lại rạng rỡ.

Khi trận đấu dưới đài vừa kết thúc, hắn liền bay xuống từ trên cao, khóe môi nở nụ cười e lệ, nhìn như chú thỏ trắng nhỏ vô hại.

Hắn chắp tay cúi đầu: "Lăng Cực Tông, Khấu Tiên Phong, Phương Mặc Thanh, xin được chỉ giáo."

Tuy Phương Mặc Thanh là đồ đệ thân truyền của Dương Hoa, nhưng rất ít khi lộ diện, nói đúng ra đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện trước công chúng.

Một tu sĩ hỏi: "Vị tiểu hữu này là cao đồ của Dương Hoa chân quân sao?"

Bùi Diệp chắp tay từ xa: "Chính là tiểu đồ của ta."

Lại hỏi: "Trông dung mạo non nớt, cốt cách thanh tú, tuổi còn nhỏ phải không?"

"Còn hai năm nữa mới đến tuổi nhược quán."

Bùi Diệp nói rất nhẹ nhàng.

Lại hỏi: "Trông khí độ bất phàm, không biết tu vi thế nào?"

Bùi Diệp "khiêm tốn" nói: "Kim Đan sơ kỳ, tạm tạm mà thôi."

Phương Mặc Thanh vừa xuống đài đã bị tu sĩ Kim Đan hậu kỳ và Đại viên mãn nhìn thấu tu vi, chân mày giật giật, ánh mắt nhìn Bùi Diệp đầy ghen tị. Mười tám tuổi Kim Đan kỳ, mạnh đến kinh người, tương lai không có biến cố lớn thì phá Đan kết Anh chỉ là vấn đề thời gian.

Đến lúc đó Lăng Cực Tông lại có thêm một tu sĩ Nguyên Anh.

Thế này còn để cho người trong giới sống nổi không?

Lời khen thật giả lẫn lộn đổ về phía Bùi Diệp, khen ngợi cô dạy đệ tử tốt.

Những lời khen này, bất kể có phóng đại hay không, Bùi Diệp đều nhận hết không từ chối.

Cô chỉ hận không thể tự phong cho mình danh hiệu "Học trò khắp thiên hạ", "Giáo sư ưu tú", cực kỳ mặt dày. Nếu không bất tiện, cô còn có thể thả ba đại sát chiêu là Tư thiếu nữ, Cố thiếu nữ, Liễu thiếu nữ, giáng đòn phủ đầu cho đám tiểu bối.

Mọi người: "..."

Ha ha, hóa ra đại sư Versailles chân chính lại ở ngay bên cạnh bọn họ.

Hai người biết chuyện Dương Cảnh chân quân và Ngọc Đàm chân quân chỉ cảm thấy mặt nóng bừng.

Bùi Diệp không thấy ngại, nhưng bọn họ nghe thấy ngại hộ, cũng không biết "Bảo sư huynh" làm thế nào mà mặt không đổi sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!