Chương 14: Cửu Liên tiên tử (9)

Mặc dù Dương Cảnh chân quân cứng miệng, nói chuyện không dễ nghe, nhưng Bùi Diệp chẳng hề bị ảnh hưởng, nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ.

"Dương Tiêu sư muội, muội không thành thật gì cả."

Bùi Diệp chẳng biết từ khi nào đã bẻ một đóa hoa.

Dùng lực khéo léo, để đóa hoa nhẹ nhàng rơi xuống trước bàn của Dương Cảnh chân quân.

Lần trước tặng cho hắn một đóa hoa nhung đã bị giận dỗi cả buổi, lần này cô đã khôn hơn rồi.

Hắn liếc nhìn đóa hoa, rồi lại liếc xéo Bùi Diệp đang cười rạng rỡ: "Khinh bạc ph*ng đ*ng."

"Sao ta lại khinh bạc ph*ng đ*ng chứ?" Bùi Diệp chống cằm cười đùa, "Hoa tươi phối với mỹ nhân, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Đệ nói có đúng không, Ngọc Đàm sư đệ? Dương Tiêu sư muội đẹp thế mà không cho khen, sao mà bá đạo thế, đến cả người khác khen cũng cấm."

Ngọc Đàm sư đệ: "..."

Hiện tại hắn chỉ muốn nhét cho Bảo sư huynh mười, hai mươi đĩa bánh ngọt, để cái miệng không giữ cửa này có việc mà làm.

Hắn khẽ ho một tiếng: "Hiện tại huynh là nam, Dương Tiêu sư tỷ là nữ, hành vi này khác gì lưu manh? Xin huynh hãy thương xót cho danh tiếng của 'Dương Hoa sư huynh' đi, một đóa hoa lạnh lùng lại bị huynh làm hại thành cái dạng gì rồi?"

Bùi Diệp chỉ biết bĩu môi.

Tạm thời thu lại cái ý định nghịch ngợm.

Cô cất bản khế ước mà Dương Cảnh chân quân giúp mình đàm phán, cũng không xem trong túi tiền có bao nhiêu tiền đặt cọc, trực tiếp bỏ vào túi Càn Khôn. Ngón tay lẹ làng lướt qua túi Càn Khôn, lấy ra mấy chồng phù chú đã niêm phong.

Dương Cảnh chân quân và Ngọc Đàm chân quân đều bị giật mình.

Một đống phù chú đó nếu bị kích hoạt, cả Thiên Âm Cốc sẽ thăng thiên ngay lập tức.

Bùi Diệp cũng ngơ ngác: "Các người sao vậy?"

Dương Cảnh: "Đây là vấn đề của ta."

Tự nhiên lôi ra nhiều phù triện như vậy làm gì!

Bùi Diệp trả lời: "Giao hàng chứ sao."

Cô đếm mỗi loại phù chú một ngàn tờ, đẩy tới trước mặt Dương Cảnh.

Khóe miệng Dương Cảnh chân quân giật giật, nhịn không được hỏi:

"Tại sao ngay cả mấy loại phù chú vô dụng này, huynh cũng luyện chế nhiều cỡ đó?"

"Cái máy đó để không cũng lãng phí, cứ để nó làm việc thôi, loại phù chú cấp thấp này in rất nhanh mà."

Nếu không phải gần đây bận rộn với hội đàm chính thức các tông môn, việc nhiều, cô còn muốn bế quan cải tiến cái máy đó, nâng cao hiệu suất in phù chú, hoặc làm thêm một cái nữa. Khí linh Thiên Công rất có kinh nghiệm trên phương diện này, Bùi Diệp cũng được hưởng lợi ké.

Dương Cảnh: "..."

Bùi Diệp lại nói: "Thật ra ngoài mấy cái phù chú vừa rồi, những phù chú khác cũng có thể hợp tác với tông môn..."

Hiện tại cô nghèo rớt mồng tơi, chỉ còn lại mấy thứ này.

Nhưng nghĩ lại, hình như cô cũng chẳng có chỗ nào cần tiêu tiền.

Ai ngờ Dương Cảnh chân quân lại lắc đầu phủ nhận đề nghị của Bùi Diệp.

Những phù chú hoa hòe đó bán cho phàm nhân, không ảnh hưởng đến lợi ích của tu sĩ, hai bên không xung đột, hợp tác cũng là đôi bên đều có lợi. Nhưng nếu là phù chú ngũ lôi, phù chú nổ, phù chú truyền tống... những loại phù chủ yếu dành cho tu sĩ tiêu thụ thì ảnh hưởng sẽ rất lớn. Bùi Diệp có thể giảm giá thành xuống mức không tưởng, sản xuất nhanh chóng với số lượng lớn, liệu các tông môn khác đang ăn phần bánh này có ngồi yên không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!