Mọi người bàn chuyện làm ăn khá thuận lợi, mỗi người đều có thu hoạch, coi như là khởi đầu tốt đẹp.
Gần đến trưa, đệ tử của Thiên Âm Cốc dọn lên các món linh thảo được chế biến tỉ mỉ và linh quả tươi mới hái. Linh khí dồi dào, chỉ cần ngửi thôi cũng đã cảm thấy tinh thần sảng khoái. Bùi Diệp bốc một quả màu tím còn đọng sương, cắn một miếng, hương trái cây lan tỏa khắp miệng.
Dương cốc chủ lại nhiệt tình mời mọi người thưởng thức linh tửu.
"Linh tửu Bách Hoa của Thiên Âm Cốc, quả nhiên danh bất hư truyền."
"Trước đây nghe nói mẻ Bách Hoa này là do Dương cốc chủ tự tay ủ?"
"Haha, hôm nay được uống một lần, cơn nghiện rượu bao năm nay lại trỗi dậy rồi."
Một số vị đại lão tông môn đã tham gia không ít lần hội đàm chính thức giữa các tông môn, dĩ nhiên cũng đã từng uống qua Bách Hoa Tửu, một số khác còn non trẻ, đây là lần đầu tiên tham gia hội đàm Thiên Âm Cốc chủ trì, đối với loại rượu ngon nổi tiếng của Thiên Âm Cốc cũng chỉ nghe danh.
Nguyên liệu là hoa cỏ trong biển hoa phối hợp với linh tuyền trong cốc, ủ theo phương pháp cổ xưa bí truyền, rồi cất giữ mười mấy năm.
Hương vị ngọt ngào êm dịu, uống vào dư vị kéo dài, lại còn có công hiệu nuôi dưỡng kinh mạch.
Bùi Diệp bị khơi dậy sự tò mò.
"Tại sao trong bình của ta không phải là rượu mà là nước trái cây?" Cô quay đầu nhìn Ngọc Đàm sư đệ và Dương Cảnh chân quân, rồi lén lút nhìn về phía Dương cốc chủ và mấy tu sĩ bị cô phản bác trước đó, miệng mím lại, "Phân biệt đối xử, ai đổi rượu của ta?"
Cô nói nhỏ, còn dùng kết giới cách âm ngăn chặn, cho nên chỉ có hai người Ngọc Đàm nghe thấy.
Ngọc Đàm nói: "Vì Dương Hoa sư huynh không thể uống rượu, có lần hội đàm lỡ uống một chút... May là rượu thường, phản ứng không lớn, nhưng suýt nữa thì phá hủy cả nghị sự đường. Từ đó về sau, cũng không ai dám cho 'Dương Hoa chân quân' uống rượu nữa, huynh cũng đừng uống."
Ít nhất là ở nơi công cộng không thể uống, tránh bị các tu sĩ khác hỏi han này nọ.
Bùi Diệp: "..."
Cô nhớ lại mạch án của Dương Hoa, thôi được, kiêng rượu vài ngày vậy.
"Nói vậy, Thiên Âm Cốc sắp xếp cũng khá chu đáo."
Thậm chí còn chú ý đến kiêng kỵ của khách tham gia hội đàm.
Ngọc Đàm nhịn cười: "Bởi vì lần trước nghị sự đường mà Dương Hoa phá hủy trong hội đàm các tông môn chính là của Thiên Âm Cốc. Chắc là vì nguyên nhân này, Thiên Âm Cốc mới định địa điểm họp ở biển hoa. Đủ rộng rãi cũng không thất lễ, cho dù có người ra tay giữa chừng, cũng chỉ tổn thất chút hoa cỏ."
Bùi Diệp: "..."
Hóa ra là rút kinh nghiệm xương máu, Thiên Âm cốc nhớ dai thật.
Nhìn Bùi Diệp cắm cúi ăn uống, lại nhìn Dương Cảnh chân quân đang bị các đại lão tông môn vây quanh bàn chuyện làm ăn, Ngọc Đàm đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
"Bảo sư huynh không đi đàm phán một chút đi?"
Bùi Diệp ngước đầu lên, vẻ mặt mơ hồ: "Đàm phán gì?"
"Trước đó không phải huynh làm ra nhiều loại phù triện chú khá thú vị sao?"
Những phù chú làm móng, làm trắng da, ngâm chân, tắm rửa, làm trắng răng, tiêu hóa, giảm cân, khử mùi hôi chân, khử hôi miệng... Đối với tu sĩ thì không có tác dụng lớn, nhưng đối với người phàm lại rất hữu ích.
Nếu có thể tìm được thương gia hợp tác, có lẽ có thể kiếm chút tiền tiêu vặt.
Bùi Diệp nói: "Nhưng trước đó đệ cũng nói giá thành cao, bán cho phàm nhân lợi nhuận không lớn."
Cũng vì chuyện này, Ngọc Đàm còn tưởng cô rất nghèo —— Được rồi, cô thật sự rất nghèo —— nên đã đưa cho cô một túi linh thạch.
Ngọc Đàm chân quân nói: "Trước đây ta có nói chuyện với Dương Tiêu sư tỷ, tỷ ấy nói huynh có cách giảm giá thành xuống cực thấp, trong thời gian ngắn làm ra được lượng lớn phù chú. Nếu giá thành hạ xuống được, hiệu suất sản xuất cũng theo kịp, quả thật có thể thử xem. Ta suy nghĩ kỹ rồi, nhóm khách hàng chủ yếu của những phù chú này là người phàm, giá cả cao thấp cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của các tu sĩ khác, giá cả có thể tự do quyết định, đây đều là ưu thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!