Dương Cảnh chân quân bất đắc dĩ ra hiệu cho hai người.
Ăn mừng thì cũng phải đợi đến lúc không có ai chứ, hai người coi các tu sĩ khác mù điếc cả à?
Bùi Diệp nhận được ám hiệu của Dương Cảnh nhưng không để tâm, mà lại lén lút cười nói thì thầm với Ngọc Đàm, hi hi ha ha.
Cốc chủ Thiên Âm Cốc cười gượng gạo, vừa giảng hòa vừa lảng sang chuyện khác.
Đợi không khí dịu lại, mọi người lại nói nói cười cười, như thể màn bế tắc vừa rồi chưa từng xảy ra.
Ngọc Đàm: "Bảo sư huynh lần này lập đại công rồi."
Bùi Diệp nhướn mày: "Thế này đã gọi là lập đại công?"
Lập công cũng dễ quá rồi đấy.
Ngọc Đàm nói với cô: "Trước đây sau trận chiến Đồ Phương Cốc, cũng có một cuộc hội đàm chính thức giữa các tông môn tương tự như vậy. Các tông môn gây khó dễ cho Lăng Cực Tông, lại biết chắc tông môn không còn nhiều sức lực, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, từng người từng kẻ đều như sư tử ngoạm. Sư tôn lúc đó tức đến mức bệnh tình càng thêm trầm trọng
Bùi Diệp không rõ đoạn lịch sử này lắm.
Cô chỉ biết sau trận chiến Đồ Phương Cốc, lực lượng chiến đấu của Lăng Cực Tông bị suy giảm nghiêm trọng, ngay cả sản nghiệp và lãnh địa dưới quyền cũng bị chia cắt mất bốn năm phần, tông môn buộc phải cắt giảm một nửa bổng lộc hàng tháng của đệ tử. Không ngờ trong chuyện này còn có cả việc hội đàm chính thức giữa các tông môn.
Ngọc Đàm liếc mắt nhìn quanh một vòng, thấy sắc mặt các đại diện của các tông môn khác nhau, đáy mắt thoáng hiện chút chán ghét.
"Không chỉ thế, còn có không ít kẻ thừa nước đục thả câu..."
Rõ ràng không tham gia trận chiến Đồ Phương Cốc, một cọng lông cũng không mất, vậy mà còn mặt dày khăng khăng nói đệ tử tông môn mình đã tham gia với tư cách tán tu, tổn thất nặng nề các kiểu. Ngọc Đàm chân quân chỉ cần dùng ngón chân nghĩ cũng biết, lần này cũng có những kẻ tiểu nhân như vậy muốn thừa cơ hội kiếm chác.
Bùi Diệp nghe mà kinh ngạc.
"Ta cứ tưởng tu sĩ nên thanh tâm quả dục, không ngờ cũng thực dụng như vậy."
Ngọc Đàm đáp: "Theo đuổi trường sinh đại đạo cũng là một kiểu thực dụng. Hơn nữa, lần gần nhất có người phi thăng đã là bao nhiêu năm trước rồi, chưa phi thăng thì vẫn là người, mà người thì cần phải sống. Đệ tử tông môn có thể dùng bổng lộc, an tâm tu luyện hoặc xuống núi du lịch, nhưng chưởng môn và các quản sự của tông môn thì không thể cái gì cũng không hiểu.
Phải làm ăn, phải kinh doanh quan hệ, phải phát triển thế lực... Những việc này đều là những việc trần tục cần phải đấu đá."
Có ai ở đây không biết rõ số tông môn bị tháp Trấn Ma ảnh hưởng không nhiều như vậy?
Trong lòng biết rõ, nhưng không vạch trần.
Bọn họ cũng biết không ít tiểu tông môn chỉ đến để lợi dụng lúc hỗn loạn, tiện thể chiếm chút lợi ích, đổ thừa những tai họa yêu ma quỷ quái trong lãnh thổ của mình lên đầu Lăng Cực Tông để kiếm lợi.
Dù sao người bị hại nhiều thế, lẫn vào một hai kẻ cũng không dễ phát hiện. Dù không may bị bắt, cũng có thể nói là hiểu lầm, chẳng lẽ Lăng Cực Tông lại đi so đo từng chút một? Vấn đề là không có sức lực để xác minh, kiểm tra từng việc một.
Điều duy nhất bọn họ không ngờ, có lẽ là vị Dương Hoa chân quân như tiên giáng trần, vậy mà lại xuống sân thể hiện uy phong.
Bùi Diệp bặm môi, thở dài: "Chưởng môn sư huynh cũng không dễ dàng gì. Với thiên phú của huynh ấy, nếu không bị việc đời trói buộc, có lẽ..."
Khí linh: [ Có lẽ cậu ta đã gần chết rồi. ]
Bùi Diệp: "..."
Cũng đúng, mấy vị Thiên Đạo đánh nhau còn chưa ra kết quả, thời buổi này tu luyện quá nhanh cũng là một cái sai lầm.
Các đại lão tông môn cầm chén trà, vừa uống trà luận đạo trao đổi kinh nghiệm tu luyện, vừa tán gẫu chuyện nhà, nói về đạo lữ, du lịch, bí cảnh các loại. Bùi Diệp vểnh tai nghe một lúc, không nghe thì thôi, nghe được vài câu, suýt thì phun cả ngụm trà ra ngoài.
Tông chủ Giáp: "Nghe nói XX chân quân mấy hôm trước vừa sinh được quý tử, khi nào thì mời khách mở tiệc rượu mừng đây?"
Các đại lão tông môn khác đều chúc mừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!