Chương 8: Thảm họa ngày tận thế (Đầu)

Những người sống sót biểu thị hôm nay bọn họ đã trải qua một ngày đầy k*ch th*ch.

Trong một khoảng thời gian ngắn, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, tính mạng của bọn họ như treo trên sợi tóc.

Cho đến khi đội quân côn trùng biến mất không dấu vết, những người may mắn sống sót mới không thể tin nổi sờ sờ mặt, sờ sờ cổ, sờ sờ ngực và trái tim vẫn đang đập mạnh mẽ...

Vậy mà vẫn không dám chắc mình còn sống, bọn họ mạnh tay véo cánh tay của đồng đội.

-- Cậu véo tôi làm gì thế!" Đồng đội kêu đau.

Giơ cánh tay lên hét vào mặt đồng đội: "Nhanh lên! Cậu cũng véo tôi một cái, xem mình có đang mơ không?"

Nguy cơ tạm thời được giải trừ, đồng đội thoát chết từ từ buông lỏng thần kinh căng thẳng.

Vì thế cũng tìm niềm vui trong đau khổ, véo lại --

Với lực gấp đôi!

"Oái

-- Thật sự rất đau! Tôi không phải mơ, chúng ta thực sự sống sót rồi..."

"Sống sót rồi..."

"Hu hu hu

-- Mẹ ơi, bố ơi, con sợ quá..."

Những người sống sót ôm đầu khóc nức nở trong đống đổ nát, các chiến sĩ vũ trang hộ tống họ trao đổi ánh mắt, thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không dám lơ là cảnh giác. Phép màu xảy ra một lần đã là may mắn lắm rồi, bọn họ không thể giao tính mạng của nhiều người như vậy cho "phép màu".

"Sắp xếp trấn an những người sống sót, dọn đường, 15 phút sau tiếp tục lên đường." Không ai biết liệu có còn con quái vật nào sót lại không, họ không thể dừng lại quá lâu, phải nhanh chóng lên đường, "Còn nữa, đi điều tra xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì..."

Trên chiếc xe tải lớn của đội tiên phong cứu hộ, người đàn ông da đen vũ trang đầy đủ ra lệnh cho cấp dưới.

Ánh mắt của người đàn ông hướng về phía xảy ra sự việc kỳ lạ, đôi mắt đen láy lóe lên chút mong đợi.

"Rõ!" Cấp dưới nhận lệnh.

Do cuộc tấn công dữ dội của đội quân côn trùng, đội xe cứu hộ vốn còn có trật tự đã mất hết đội hình, nhiều xe tải quân sự bị phá hủy hoàn toàn, chưa kể đến những chiếc xe dân dụng tạm dùng. Các chiến sĩ phụ trách hậu cần kiểm đếm những thứ còn sử dụng được, sắp xếp những người sống sót lên xe trở lại. Trong suốt quá trình này, tiếng khóc liên tục vang lên, thỉnh thoảng còn có người mất kiểm soát cảm xúc không chịu phối hợp...

Trở lại môi trường tương đối an toàn, những người sống sót lại nhớ đến "phép màu" vừa rồi.

Tình trạng của Bùi Diệp đã tạo nên "phép màu" lại không ổn lắm.

Khi máu nóng trong cơ thể dần lắng xuống, lý trí trở lại, cô mới ngỡ ngàng phát hiện mình đang chăm chú nhìn vào những chiếc "kén" treo trên tường các tòa nhà cao tầng bên đường, nước bọt tiết ra nhanh chóng, bụng cũng kêu rộn ràng.

Một cảm giác đói khát cứ quanh quẩn trong đầu.

Thậm chí cô còn có cảm giác muốn xé những chiếc "kén" đó ra, lấy thứ bên trong nhét vào miệng.

Cắn một miếng chắc chắn sẽ tươi ngon, giàu protein, có độ dai giòn, vị ngọt nhẹ. Nếu dùng lửa yêu nướng lên thì sẽ có hương vị khác, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm ngọt. Rắc thêm một chút gia vị đặc biệt, hương thơm lan tỏa mười dặm, ba ngày không tan. Có thể ăn sống, nướng, hoặc cắt thành lát mỏng nhúng trong nồi...

Càng nghĩ càng đói, càng đói càng tưởng tượng.

Bùi Diệp nuốt nước bọt, âm thầm đè nén những cách làm tự động nhảy ra trong đầu.

Cách tốt nhất là để đầu óc trống rỗng, không nghĩ gì nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!