Chương 44: Tự luyến

"Vậy thì, làm quen lại từ đầu nhé, em tên là Bùi Diệp."

Quyền Chấp Di xúc động, đôi môi khẽ động vài lần mới thốt ra được một câu: "Anh tên là Đàm Tô, nhà anh có bảy anh em."

Tên gọi đều là do cha mẹ đặt cho, y sinh ra đã không có, tên chính thức duy nhất cũng là khi chuyển sinh thành thái tử.

Y nhìn chằm chằm vào Bùi Diệp, ánh mắt chuyên chú như muốn khắc sâu tất cả những gì liên quan đến cô vào tâm trí. Không có gì tra tấn hơn việc mất đi rồi lại tìm thấy, y càng hiểu rõ —— đây là cơ hội cuối cùng của mình.

Bùi Diệp làm xong một con người giấy nhỏ.

Cố gắng mãi vẫn không thể phớt lờ ánh mắt của y.

"Anh nhìn em như vậy, em sẽ không nhịn được cười đấy."

Quyền Chấp Di nghi hoặc: "Cười? Tại sao?"

Bùi Diệp nói: "Cuối cùng em cũng chứng minh được bản báo cáo kiểm tra sức khỏe đó là vô căn cứ!"

Dù là thiết bị kiểm tra tinh vi nhất cũng có khả năng sai sót rất nhỏ.

Quyền Chấp Di không hiểu lắm.

Điều này có liên quan gì đến bản báo cáo kiểm tra sức khỏe?

Nhưng có một điều y biết: "Vậy... A Diệp, anh càng phải ngắm em nhiều hơn, mong em mãi mãi tươi cười."

Bùi Diệp im lặng một lúc, xoa mũi, lẩm bẩm: "Thật ra có những lúc cũng có thể khóc mà. Haizz, dù sao nói ra anh cũng không hiểu."

Quyền Chấp Di: "..."

Cảm giác như mình lại suy nghĩ không trong sáng rồi.

Khi y đang trầm tư về ý nghĩa câu nói của Bùi Diệp, cô cúi đầu bận rộn với gì đó.

Y tiến lại gần hỏi: "Đây là gì?"

"Cố Đằng Vân bị em giết rồi nhưng vai diễn của hắn chưa kết thúc, phải tìm người thay thế."

Nói xong, cô ném con người giấy nhỏ xuống đất, người giấy nhỏ vừa chạm đất liền biến thành hình dáng của Cố Đằng Vân. Cố Đằng Vân này sờ mặt và ngực mình, mặt đầy vẻ tò mò ngạc nhiên. Chỉ thấy hắn nhếch môi, làm động tác như muốn ôm chầm lấy Bùi Diệp.

Trước khi Quyền Chấp Di kịp ra tay, Bùi Diệp đã né sang một bên tránh cái ôm này.

"Đừng đùa, nhớ phối hợp với hành động của chị." Cô dặn dò Cố Đằng Vân, "Đừng lộ ra biểu cảm như vậy, cũng đừng tỏ ra quá nhiệt tình với chị, học cách hành động như Cố Đằng Vân, nhất định không được để lộ, chị còn muốn chơi thêm chút nữa."

Cố Đằng Vân cúi đầu, đầu ngón chân đá một viên đá nhỏ, miệng lẩm bẩm không vui.

"Chị thay lòng đổi dạ rồi, chị không yêu em nữa. Chị nói đi, có phải vì thằng cha này không... không, là lão trắng trẻo này?"

Quyền Chấp Di: "..."

Nói ra có lẽ không ai tin, qua bao nhiêu vạn năm, tình địch lớn nhất của y chính là bản thân người yêu mình.

Bùi Diệp: "..."

Người ta nói thần thức sẽ phản ánh thế giới nội tâm của chủ nhân, tại sao đến lượt cô lại không đúng?

Có trời đánh cô cũng không tin tiềm thức của mình lại như thế này...

Khó nói quá nhỉ? ? ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!