"Cô đúng là hack game!"
Hàn Trí Trần giơ tay lau đi vết máu bẩn trên mặt, càng lau càng bẩn, lòng bàn tay dính đầy máu ấm nhầy nhụa.
Máu này không phải của cậu ta.
Vừa đáp xuống, Bùi Diệp đã "ban phát" viên đạn cuối cùng cho kẻ xui xẻo nhảy xuống sau cậu ta một bước.
Xác chết rơi ngay gần cậu ta, máu văng tung tóe khắp người cậu.
Bùi Diệp vác súng lên vai, cười nói: "Tôi dựa vào kỹ năng b*n r*, sao lại bảo tôi hack game?"
Hàn Trí Thần bị nghẹn họng, nuốt hết những lời còn lại vào bụng.
Cậu ta lo lắng thừa rồi.
Vừa nãy còn lo cô không biết mở dù hay dù gặp trục trặc, không ngờ cô chỉ muốn tận hưởng cảm giác k*ch th*ch trên bờ vực nguy hiểm.
Nhờ Bùi Diệp dọn dẹp trước, mấy kẻ xui xẻo định đáp xuống đây thành thịt hộp cả rồi.
Hàn Trí Quang và mấy người nữa bị cô tác động, cũng dùng đủ cách để đáp xuống trước.
Đảo Ác Ma, đúng như tên gọi.
Đất dưới chân màu nâu đen kỳ lạ, không khí ngập tràn mùi hăng hắc như axit, bầu trời đám mây dày đặc bao phủ, thỉnh thoảng có tia chớp lóe lên. Bùi Diệp và mấy người đáp xuống khu trung tâm của đảo Ác Ma. Bệnh viện, ga tàu điện ngầm, trường học, khu dân cư, tòa nhà thương mại... cái gì cũng có. Nhìn vào những tòa nhà bỏ hoang, có thể thấy nơi này từng rất sầm uất.
"Chúng ta nên thu thập vật tư trước, đi cùng nhau hay chia ra?"
Cố Thừa Phong nhìn Bùi Diệp với ánh mắt dè dặt sâu xa, trao đổi ánh mắt với Cố Đằng Vân một lúc, nói: "Chia ra đi, cùng nhau tuy an toàn nhưng hiệu quả quá chậm. Chúng ta có sáu người, chia thành ba nhóm, mỗi nhóm hai người thì hơn."
Hàn Trí Quang đồng ý: "Tôi với em tôi một nhóm."
Dù là anh em nhà họ Cố xảo quyệt hay là Tam hoàng tử đầy tham vọng, cả ba đều không ngần ngại bán đứng đồng đội.
"Tiểu Lam" là người có thể tin tưởng, nhưng tính khí em trai anh ta quá tệ, ngay cả anh ta là anh ruột còn nhiều lần muốn "b*p ch*t đứa nhóc ranh này", huống chi là "Tiểu Lam". Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta vẫn nên tự kéo cái đuôi của mình.
Hàn Trí Trần không phản đối.
Cuối cùng chỉ còn lại Bùi Diệp, Minh Thúc Dạ và anh em nhà họ Cố.
Minh Thúc Dạ định lên tiếng chọn Bùi Diệp thì Cố Đằng Vân nhanh chân hơn.
"Vậy tôi cùng cô Tiểu Lam một nhóm. Anh cả với Tam hoàng tử một nhóm, có anh cả bảo đảm an toàn cho điện hạ, tôi cũng yên tâm hơn."
Bùi Diệp nhướn mày: "Tôi thì sao cũng được."
Minh Thúc Dạ đành nuốt lời định nói vào bụng.
Bệnh viện do Bùi Diệp và Cố Đằng Vân phụ trách, cô dùng khẩu súng không đạn như dao chặt củi, chặt đứt đám cỏ dại mọc um tùm trước cổng bệnh viện, Cố Đằng Vân vô cảm theo sau, đôi mắt đen như hồ nước lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào lưng cô.
Đẩy cánh cửa sắt rỉ sét của bệnh viện, ngoài sân trước cửa cấp cứu có vài bộ xương trắng nằm đó. Họ vẫn giữ nguyên tư thế cuối cùng trước khi chết, đôi tay hướng về phía cửa bệnh viện, như thể có gì đó đáng sợ ở lối vào khu cấp cứu.
"Ở đây có hộp vật tư."
Hộp không lớn, bên trong có hai chiếc ba lô, vài hộp trái cây đóng hộp, vài hộp bánh quy nén và hai cuộn băng, còn có một cái xẻng quân dụng, không có súng đạn. Cô chia đồ thành hai phần nhét vào hai chiếc ba lô, phân chia xong xuôi.
Trước khi vào cửa cấp cứu, Cố Đằng Vân bất ngờ hỏi cô.
"Cô có biết chi tiết sự việc của bọn Hàn Sương không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!