Lúc này, Quyền Thử Quân trông giống hệt một con thú non yếu đuối nhút nhát bị tách khỏi đàn, bồn chồn trong môi Tr**ng X* lạ, tay chân luống cuống chỉ biết dùng đôi mắt ướt át để quan sát xung quanh, tất cả sự mơ hồ, sợ hãi và bối rối trong lòng đều lộ ra qua đôi mắt đó trước mặt Bùi Diệp.
"Chấp Di..."
Ngón tay cậu cong lại, móc vào vạt áo của cô, muốn giữ lại nhưng không dám dùng lực.
Ánh đèn trong phòng khách chiếu lên gương mặt của cậu thiếu niên, nhưng bóng tối không che được sự hoang mang trên khuôn mặt cậu.
Cậu thì thầm: "Chấp Di..."
Bùi Diệp mềm lòng ba phần, ngồi xuống bên cạnh cậu thiếu niên.
"Em thật là, cô thật sự nghi ngờ em có đang say thật hay không..."
"Em không say." Quyền Thử Quân dụi đầu vào vai cô.
Theo góc sofa lún xuống, dường như có gì đó trong lòng cậu vững vàng rơi xuống, khóe miệng cũng không kìm được muốn nhếch lên.
Bùi Diệp nói: "Có vẻ là say thật rồi."
Quyền Thử Quân ngẩng đầu, đầu xõa tung vùi vào cổ Bùi Diệp, mũi ngửi thấy mùi hương xa lạ nhưng lại an tâm.
"Em đã nói là không say, em ngàn chén vạn chén cũng không say..."
Khuôn mặt nóng bỏng của cậu thiếu niên áp vào xương đòn của Bùi Diệp, nhiệt độ nóng bỏng dường như muốn xuyên qua làn da chạm đến trái tim cô.
Hơi ấm phả vào xương đòn của Bùi Diệp, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Cho đến khi cậu thiếu niên từ từ khép lại đôi mắt nặng như chì, miệng lẩm bẩm những từ ngữ không rõ, chưa đầy bao lâu hơi thở đã trở nên đều đặn. Bùi Diệp giữ nguyên tư thế này không động đậy, buồn cười xoa xoa mái tóc của cậu —— ừ, vẫn giống như trước, uống say là thích làm nũng.
Đợi Quyền Thử Quân ngủ say, cô vào phòng tắm rửa sạch mùi rượu trên người.
Vừa bước ra đã thấy một bóng đen ngồi xổm ở cửa.
Là Quyền Thử Quân.
Cậu nhìn cô đầy ấm ức, trên mặt còn mang theo vẻ đỏ ửng sau giấc ngủ.
Vừa mở miệng đã là giọng điệu mềm mại: "Cô đi đâu rồi... Em, em không thấy cô..."
Bùi Diệp không chấp nhặt với người say: "Đi tắm."
"Em cũng muốn tắm."
"Không được, đợi em tỉnh rượu rồi hãy tắm."
Để cậu tự đi tắm, cô lo lắng cả tòa nhà sẽ bị cậu phá hỏng, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên.
"Cùng tắm?"
Bùi Diệp cười nói: "Em trai à, em đã trưởng thành chưa? Hoặc em gọi cô là cha, cha tắm cho con cũng hợp tình hợp lý..."
Quyền Thử Quân tức giận phồng má, ngồi xổm dưới đất, dùng gáy đối diện với Bùi Diệp.
Bùi Diệp cười tươi: "Thế là giận rồi? Vậy thì tiếp tục ngồi đó đi, cô vào phòng ngủ."
Vừa đi được vài bước, cậu thiếu niên giận dỗi lúc nãy đã tự mình loạng choạng đứng lên, ngón tay cong lại móc vào áo của cô.
"Không được..." Cậu thiếu niên cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi nặng trĩu, đầu nhấp nhô nhưng vẫn không chịu thả lỏng dây thần kinh căng thẳng, Bùi Diệp đi đến đâu cậu cũng lảo đảo theo đến đó, khuôn mặt không chịu thương lượng, "Em phải nhìn thấy cô..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!