Dạ Quân Vương ban đầu còn tưởng rằng là do máy bay mở điều hòa quá lớn, sau đó mới phát hiện nguồn gốc là từ người bên cạnh.
Trực giác mách bảo anh ta rằng, lúc này Bùi Diệp không dễ chọc và cũng không nên chọc.
Thế là anh ta giơ tay kéo chăn lên đắp kín đầu.
Nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Bùi Diệp gõ nhẹ lên tay vịn ghế của Dạ Quân Vương.
"Tôi đã chuyển anh sang nhóm của Mộ Tuyết và Tiêu Tiêu rồi, nếu bọn họ gặp rắc rối thì giúp đỡ một chút."
Quyền lực của giáo viên chủ nhiệm rất lớn, thao túng phân chia nhóm chỉ là chuyện nhỏ.
"Dựa theo quy tắc, giáo viên can thiệp sẽ ảnh hưởng đến điểm số của học sinh." Dạ Quân Vương giơ tay xoa dịu cơn buồn ngủ rồi mở mắt ra, một khuôn mặt u ám nặng nề đang kiềm chế cơn giận đập vào mắt anh ta, khiến mọi cơn buồn ngủ còn lại bay sạch, "Hơ, cô làm sao vậy?"
Biểu cảm này đã tiến hóa từ mức cả thế giới nợ cô trăm triệu lên đến một tỷ rồi.
Bùi Diệp cười mà như không.
"Tôi? Tôi rất tốt, không thể tốt hơn được nữa!"
Điều khiến cô phẫn nộ không gì ngoài việc ngồi trên máy bay nhìn thấy một trận pháp giam cầm thú bị chôn dưới khu rừng nguyên sinh.
Hồn thú gì chứ, huyết mạch gì chứ, thú hóa gì chứ...
Từng điều từng điều giẫm chính xác vào điểm giới hạn của cô.
Có một khoảnh khắc, thậm chí cô có ý định tháo rời cả máy bay ném vào bãi phế liệu, biến cả tinh cầu Tố Nhật thành nấm mồ chôn.
Sát khí này cũng do mảnh linh hồn của kiếp trước gây ra, còn mạnh hơn cả khi cô gặp Phượng hoàng hay Cửu vĩ hồ. Nếu không phải Bùi Diệp vẫn giữ được lý trí, ý chí kiên định, đàn áp được xúc động nguyên thủy từ sâu trong linh hồn...
Có lẽ chuyện nên làm hay không nên làm đều đã bị cô làm hết rồi.
Dạ Quân Vương rụt cổ lại, cảm thấy lạnh lẽo.
Tốt cái gì chứ?
Sát khí ngút trời thế này, như thể giây tiếp theo sẽ cầm vũ khí đi đánh nhau.
"Cô giáo Tiêu, có muốn uống sữa để hạ hỏa không?"
Lúc này, một giọng nói thanh thoát của thiếu niên vang lên, làm dịu đi không khí căng thẳng.
Hai người nhìn thấy một cốc đầy sữa.
Lần theo tay nhìn lên, là một khuôn mặt thiếu niên sạch sẽ tuấn tú, Dạ Quân Vương ngay lập tức nhận ra thân phận của cậu thiếu niên này.
Quyền Thử Quân, bản sao nhân bản của Nguyên soái Quyền Chấp Di để lại trong thế giới thực.
Quyền Thử Quân bản thiếu niên trông còn non nớt, các đường nét trên khuôn mặt đầy ngây thơ, không hề có sự thâm trầm như vị Nguyên soái trong [ Khe Hở Sinh Tử ].
"Cảm ơn."
"Em thấy sắc mặt cô không tốt lắm, cô có chỗ nào không khỏe không..."
Bùi Diệp đáp qua loa: "Chỉ hơi sợ độ cao một chút, lát nữa sẽ ổn thôi."
Dạ Quân Vương cũng âm thầm quan sát hai người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!