"Ông già này sao mà lắm lời thế..."
Bùi Diệp vừa ngáp vừa đấu tranh với cơn buồn ngủ.
Kỳ thi huấn luyện dã ngoại đã kết thúc suôn sẻ, toàn thể thầy trò đều được nghỉ ba ngày.
Nhưng trước khi thực sự được nghỉ, họ phải nghe hiệu trưởng nhà trường tổng kết (nói nhảm), từ "tôi chỉ nói ngắn gọn" ban đầu, đến "tôi nói thêm một câu nữa", cuối cùng thành "tôi nói thêm về điều này... điều kia... chỗ này... chỗ nọ..."...
Dài dòng lê thê gần hai giờ.
Không hiểu ông ta làm cách nào kéo dài bài phát biểu lâu như vậy, lại còn không lặp lại nội dung.
Bùi Diệp đôi khi cũng rất bối rối, tại sao hiệu trưởng ở mỗi thế giới phó bản đều đạt được sự thống nhất trong việc "nói thêm vài câu".
Khi mắt Bùi Diệp sắp díu lại, hiệu trưởng cuối cùng cũng kết thúc bài phát biểu dài dòng như vải bó chân của bà già, toàn thể học sinh và giáo viên ai về nhà nấy tìm mẹ mình. Cơn buồn ngủ của cô lập tức tan biến, tinh thần phấn chấn hỏi Dạ Quân Vương có muốn đi chơi không.
Dạ Quân Vương: "Chơi gì?"
Bùi Diệp ra hiệu bằng tay.
"Uống rượu sẽ làm đầu óc tôi không tỉnh táo, tư duy chậm chạp, ảnh hưởng lớn đến độ chính xác của tay, tay của sát thủ không được run. Hút thuốc cũng dễ để lại mùi..." Dạ Quân Vương thản nhiên nói, "Tôi tưởng cô biết điều đó."
Bùi Diệp bĩu môi: "Bây giờ anh đâu còn làm nghề đó nữa."
Đợi chị anh ta trở về, anh ta cũng đừng mong quay lại nghề cũ.
Dạ Quân Di luôn muốn em trai mình làm nghề chính đáng, có thể diện, có sức cạnh tranh trên thị trường hôn nhân, sát thủ rõ ràng không phù hợp.
Dạ Quân Vương thở dài: "Thói quen nhiều năm không phải muốn bỏ là bỏ được, dù không làm sát thủ nữa, nhưng kẻ thù cũ vẫn còn. Nếu thực sự lơ là cảnh giác, ai biết ngày nào đó sẽ bị kẻ thù ẩn nấp g**t ch*t... Nghề sát thủ này, dễ vào khó ra."
Rửa tay gác kiếm đâu đơn giản như thế.
Bùi Diệp: "... Anh không đi thì tôi tự đi."
"Một phụ nữ độc thân đi... nếu làm tổn thương người khác thì sao?"
Ban đầu muốn nói phụ nữ độc thân đến chỗ ăn chơi dễ gặp chuyện, nhưng nghĩ lại, nếu thực sự gặp chuyện thì cũng là người khác gặp chuyện.
Không có đồng đội ngăn cản, ai biết cô uống say rồi có lột da, xé xác những kẻ không biết điều không?
Không được, quá nguy hiểm!
Dạ Quân Vương không yên tâm nên vẫn đi theo.
Không ngờ lại gặp người quen cũ ở quán bar, cậu cả nhà họ Hàn, Hàn Trí Quang.
"Không ngờ gặp anh ở đây."
Bùi Diệp nhìn thấu Hàn Trí Quang đến tìm mình nên đi thẳng vào vấn đề: "Có vấn đề gì thì hỏi, đừng giấu trong lòng, giấu lâu không tốt cho sức khỏe."
Hàn Trí Quang bỏ qua lời nói hổ báo của cô, như vô tình nhắc đến một chuyện.
"Cậu ba nhà họ Cố bị phế rồi."
"Ồ, tôi biết. Tôi là giáo viên dẫn đội của cậu ta."
"Thần thú huyết mạch của cô chủ nhà họ Cố cũng bị phế... Chuyện của họ, có liên quan đến cô không?"
Hàn Trí Quang nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Bùi Diệp, cố gắng nhìn ra điều gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!