Lúc này, tâm trạng của Cố Triêu Nhan rất phức tạp.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn có lòng tự trọng rất cao và thích tranh đua.
Sau khi trải qua [ Khe Hở Sinh Tử ], tính cách này của cô ta còn bị phóng đại lên gấp hàng trăm hàng nghìn lần. Cô ta chấp nhận thua cuộc nhưng tuyệt đối không nhận thua.
Trở về sau khi tái sinh, mỗi bước cô ta đi đều vượt xa những người đồng trang lứa, những điều từng không thể chạm tới nay đã dễ dàng đạt được.
Mọi thứ đều suôn sẻ, cho đến khi cô ta gặp "Tiểu Lam".
Thiên phú vượt trội so với những người đồng trang lứa của cô ta, đặt trước mặt "Tiểu Lam" chẳng đáng một xu.
Kinh nghiệm chiến đấu được rèn luyện qua [ Khe Hở Sinh Tử ] cũng không giúp cô ta chiếm được lợi thế trước "Tiểu Lam".
Ngay cả Cố Mộ Tuyết, người đã rơi xuống đáy vực, cũng nhờ "Tiểu Lam" mà leo lên lại, sống một cách đáng ngưỡng mộ. Ngược lại, cô ta thì liên tục gặp trở ngại.
Trước tiên là huyết mạch mạnh mẽ mà cô ta tự hào biến mất, biến cô ta từ con cưng của trời thành một con chim sẻ bình thường; sau đó là việc tìm kiếm hồn thú, trải qua muôn vàn khó khăn mới tìm được đích đến, nhưng hồn thú lại biến mất. Điều này khiến Cố Triêu Nhan không kìm được nghiến răng ken két —— chẳng lẽ những hồn thú này đều dán nhãn "dành riêng cho Cố Mộ Tuyết" sao?
Tại sao Cố Mộ Tuyết trong nguyên tác vừa đến đã có, trong khi cô ta đến thì ngay cả một sợi lông cũng không có?
Hiếm khi vận may bùng nổ, gặp được một bộ xác phượng hoàng, chưa luyện hóa được bao lâu lại bị một đám hung thú đuổi giết không ngừng. Khi cô ta nghĩ mình sắp chết dưới nanh vuốt của hung thú, hung thú mang đến bóng ma tử vong cho cô ta lại bị "Tiểu Lam" dễ dàng giải quyết.
Lần đầu tiên Cố Triêu Nhan cảm thấy bất lực.
Dù cô ta cố gắng đến đâu, cũng không thể thu hẹp khoảng cách giữa cô ta và "Tiểu Lam", ngược lại, bị "Tiểu Lam" bỏ lại ngày càng xa...
Điều này có công bằng không?
Rõ ràng "Tiểu Lam" không lớn hơn cô ta bao nhiêu tuổi, cũng chẳng thấy cô nỗ lực gì, mỗi ngày nhởn nhơ, mang danh giáo viên thể dục nhưng lại lười biếng cả ngày, không xứng đáng làm giáo viên. Nhìn vẻ ngoài lấc cấc, lười biếng của cô đi, tại sao cô có thể đứng cao như vậy?
Cô ta không hiểu mình kém "Tiểu Lam" ở điểm nào.
Điều khiến Cố Triêu Nhan mất cân bằng nhất là —— trong mắt người này hoàn toàn không có cô ta, chỉ có Cố Mộ Tuyết.
Mình và Cố Mộ Tuyết mới xa nhau bao lâu?
Tính ra chỉ hai ba tháng, "Tiểu Lam" và Cố Mộ Tuyết đã thân thiết như vậy, trong khi trước khi được nhận về nhà họ Cố, mình đã quen "Tiểu Lam" mười mấy năm! "Tiểu Lam" luôn lạnh nhạt với mình, cả năm không nói được ba câu, chỉ tốt hơn người xa lạ một chút.
Sự đối xử khác biệt như vậy khiến cô ta càng thêm mất cân bằng.
Trong lúc Bùi Diệp "giải quyết" mấy con hung thú kia, Cố Triêu Nhan đã chỉnh đốn lại cảm xúc.
Nếu không phải trên mặt còn có vết xước, quần áo rách nát dính đầy bùn lầy, thật khó tin là một phút trước cô ta vừa trải qua nguy cơ sinh tử.
"Cô Tiêu, mấy con hung thú kia..."
Cố Triêu Nhan lo lắng nhìn về phía sau Bùi Diệp.
Bùi Diệp nhàn nhạt nói: "Mấy con đó đã bị xử lý hết rồi."
Cố Triêu Nhan thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó nụ cười trên gương mặt cô ta cứng lại ——
Cô ta phát hiện toàn thân mình không thể động đậy.
May mà đôi mắt vẫn có thể chuyển động, nên cô ta bèn quay sang nhìn Bùi Diệp cầu cứu.
Kết quả phát hiện ra rằng Bùi Diệp mới chính là ngọn nguồn của nguy hiểm.
Mặt cô lạnh như băng, tay phải nắm lấy cổ áo của Cố Triêu Nhan, nhấc bổng cô ta lên như nhấc một con gà con, rồi đẩy mạnh cô ta vào thân cây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!