"Thanh Hòa ca ca, Thanh Hòa ca ca, đang nghĩ gì mà chăm chú thế?"
Sau khi tách khỏi Bùi Diệp, Liễu Phi Phi và Lãng Thanh Hòa cũng chuẩn bị trở về khách viện nơi bọn họ nghỉ chân.
Đi qua mấy con đường nhỏ vắng vẻ, Liễu Phi Phi bỗng ngứa tay, kéo kéo tay áo, dây buộc tóc hoặc trang sức của Lãng Thanh Hòa. Thường ngày, hắn luôn bất đắc dĩ nhưng cưng chiều mà ngăn cản nàng, lần này lại mãi không có động tĩnh gì.
Liễu Phi Phi không kìm được bước nhanh hai ba bước, quay người ngả về phía Lãng Thanh Hòa, mới khiến hắn "giật mình".
"Chậc chậc chậc, quả nhiên là mất hồn, ca ca ở cùng ta mà cũng mất hồn, đây là lần đầu đấy."
Nàng kéo đuôi dây buộc tóc màu xanh của Lãng Thanh Hòa, như muốn nói nếu hắn trả lời không hợp ý sẽ kéo đứt dây buộc tóc.
Lãng Thanh Hòa nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay nàng.
"Liễu muội, đừng nghịch ngợm."
"Ta nghịch ngợm chỗ nào, từ khi tách khỏi Dương Hoa chân quân, huynh cứ như mất hồn, ta nói chuyện huynh cũng không thèm đáp lại." Ánh mắt Liễu Phi Phi lóe lên vài tia gian xảo, lùi lại mấy bước, chạy đà rồi nhảy lên ôm chặt thắt lưng Lãng Thanh Hòa từ phía trước.
Lãng Thanh Hòa theo phản xạ đưa tay đỡ chặt nàng.
Khi nhận ra tư thế cả hai không ổn, vẻ tức giận xấu hổ trào dâng, tai hắn đỏ bừng.
"Ta không có phớt lờ muội, muội không biết xấu hổ à?"
Hắn muốn buông tay đặt Liễu Phi Phi xuống, không ngờ nàng lại càng siết chặt hơn, khiến hắn không dám động đậy.
"Muội xấu hổ gì chứ?" Liễu Phi Phi là người hướng ngoại hoạt bát, hành xử khác hẳn các cô gái khuê các thông thường, cách biểu đạt cảm xúc cũng vậy, nàng không chỉ không lùi bước, còn lý luận, "Ta và vị hôn phu thân mật chút thì có gì phải xấu hổ?"
Lãng Thanh Hòa nói: "Được rồi, muội không xấu hổ, ta xấu hổ."
Liễu Phi Phi cười nói: "Huynh xấu hổ nhiều, ta xấu hổ ít, vừa vặn trung hòa, đúng là trời sinh một đôi."
Lãng Thanh Hòa: "... Liễu muội... muội... ít ra cũng phải đợi về đến khách viện, giữa ban ngày ban mặt, bị người ta nhìn thấy thì không hay đâu..."
Hắn không phải người cổ hủ, nhưng cũng không phóng khoáng lắm, nói chuyện không khỏi lộ ra vài phần "cầu xin".
Liễu Phi Phi nghĩ ngợi rồi lùi một bước: "Được, huynh không cần ôm ta, nhưng phải cõng ta về, chân ta mỏi không đi nổi."
Lãng Thanh Hòa không thể từ chối, nghiêng người cúi xuống để Liễu Phi Phi trèo lên, cõng nàng một cách vững vàng.
"Thanh Hòa ca ca, vừa rồi huynh đang nghĩ gì thế? Nghĩ đến vị tiên tử nào xinh đẹp động lòng người?"
Khi còn ở phàm giới, nàng không lo Lãng Thanh Hòa bị cô gái xinh đẹp nào quyến rũ, vì về dung mạo nàng cũng không kém phần. Nhưng giờ khác xưa, Thiên Âm Cốc hầu như không có người bình thường, người nào cũng là tu sĩ có thể phi thiên độn thổ.
Nam tu sĩ đẹp trai, nữ tu sĩ xinh đẹp.
Tìm một kẻ xấu xí trong số họ còn khó hơn cả đấu đá trong nội trạch trước kia.
Đặc biệt là khi nàng biết phong cách của tu sĩ rất phóng khoáng, hành vi bạo dạn, chọn đạo lữ chỉ cần hợp duyên, hợp ý, không phân biệt nam nữ, tuổi tác, chủng tộc... Nàng đột nhiên có cảm giác tình địch tăng lên gấp bội, cảm giác nguy cơ tăng vọt.
Nhìn ai cũng thấy không có ý tốt, muốn cướp vịt của nàng.
Hừ, nếu không phải mình chưa đến tuổi cập kê, Thanh Hòa ca ca cũng chưa đủ tuổi trưởng thành, nàng đã sớm nấu chín con vịt trắng trẻo mập mạp này rồi.
Càng nghĩ càng thấy không cam lòng, tay nàng siết chặt cổ Lãng Thanh Hòa hơn một chút.
Hắn dùng tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay nàng.
"Đừng nghịch ngợm, ta không nghĩ về tiên tử nào, mà đang nghĩ về Dương Hoa chân quân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!