Chương 20: Xâm nhập địch từ phía sau (Cuối)

"Vì sao các người lại phối hợp ăn ý như vậy... hoàn toàn không khoa học chút nào!"

"Các người là đối thủ của nhau kia mà? Quả nhiên câu nói 'người hiểu bạn nhất không phải là bạn đời mà là đối thủ' thật có lý..."

"Nói thật, cậu có thấy những đường nét trên khuôn mặt cô ấy, à, là yêu văn phải không, nhìn thoáng qua có chút buồn cười..."

"Không phải tôi nói điêu đâu, nhưng thực sự trông giống trang điểm mắt khói bị hỏng, chỉ đẹp hơn quầng thâm mắt một chút..."

"... Nhìn kỹ thì lại có chút vẻ quyến rũ xảo quyệt..."

Nhìn hai người họ xử lý mọi thứ một cách dễ dàng, Diệp Bộ Phàm cứ như đang xem video VR đối chiến.

Chín năm học tập bắt buộc chẳng ra sao, suốt cả buổi chỉ biết kêu "Đệt mẹ".

Càng nhìn càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Hai người này, có phải quá kỳ lạ không?

Chúc Chiếu nói rằng bản thân sẽ dọn dẹp những con cá lọt lưới, Bùi Diệp lại thực sự tin tưởng nó?

Vừa rồi, có một thứ không biết là gì, chân còn nhiều hơn cả rết, trong lúc hỗn loạn đã mò đến sau lưng Bùi Diệp, há răng nanh nhắm vào lưng cô, răng nanh kết nối với túi độc, một khi bị cắn vào thịt, có thể tưởng tượng được hậu quả.

Rõ ràng Bùi Diệp đã phát hiện, nhưng vẫn đặt trọng tâm vào việc mở đường, hoàn toàn không để ý đến kẻ tấn công.

Diệp Bộ Phàm còn phải toát mồ hôi lạnh thay Bùi Diệp.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thứ đó đã bị Chúc Chiếu dùng ma trảo quấn lấy, chỉ kịp kêu lên một tiếng "chít" thảm thiết rồi lập tức chết. Cảnh tượng tương tự xảy ra liên tục. Họ không hề quan tâm đến những cuộc tấn công từ phía sau, để đối phương giải quyết tất cả.

"Các người thực sự không có quan hệ gì sao?" Diệp Bộ Phàm lại một lần nữa nghi ngờ.

Nếu thực sự là kẻ thù, đừng nói giúp đối phương bảo vệ phía sau, không đâm lén là may rồi.

"Đã nói là cô ta có người tình! Tôi với cô ta hoàn toàn trong sạch, đừng bôi nhọ danh tiếng của tôi." Chúc Chiếu bị sự ồn ào của Diệp Bộ Phàm làm phiền, thậm chí muốn cấm khẩu cậu ta, "Không có văn hóa thì đọc sách nhiều vào. Đã nói yêu tộc đều xấu xí, cô ta còn bị lãnh cảm."

Về việc tại sao lại ăn ý...

Đó là vì trong thời kỳ liên minh hai tộc, bọn họ đã chiến đấu cùng nhau nhiều lần.

Đừng nhìn họ bây giờ phối hợp ăn ý, nhưng Chúc Chiếu luôn cảm thấy lạnh sống lưng, sợ rằng Bùi Diệp sẽ đánh lén mình một vố.

Dù sao thì ——

Năm xưa Yêu Hoàng Chấp Di bị bản thể của mình đâm lén từ phía sau nên mới chết.

Lúc đó cô ta không có sự phòng bị đối với bản thể của mình.

Vừa nói xong, một sinh vật đen thui toàn thân đầy mắt xanh bay tới, râu đầy chất nhầy giống như nước mũi đục. Chúc Chiếu theo bản năng né tránh rồi mới phát hiện thứ đó đã chết từ lâu, là Bùi Diệp cố tình ném tới, tức đến nỗi Chúc Chiếu muốn xắn tay áo.

"Chết tiệt, hại đồng đội cũng phải xem tình huống..."

Bùi Diệp nói: "Con mẹ mày mới lãnh cảm ấy! À quên mày tự lực cánh sinh, thế mày đã sinh ra quả trứng nào chưa? Lão xử ma mười mấy vạn tuổi."

Chúc Chiếu câm lặng: "..."

Diệp Bộ Phàm: "???"

Dường như anh ta đã biết được bí mật gì đó...

"Cậu có muốn... phản bác lại không?" Cậu ta đề nghị trong đầu với Chúc Chiếu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!