Không giải quyết được vấn đề, vậy thì giải quyết nguồn gốc tạo ra vấn đề.
Hệ thống bị thao tác tinh vi của Bùi Diệp làm cho cứng họng, cả buổi cũng không nói ra được lời phản bác.
Bùi Diệp đầy vẻ chính đáng: [ Tư Thừa Ngạn đang nhăm nhe Lãng Thanh Hòa đấy, hơn nữa tên nhóc này hiện tại còn đang trong trạng thái nữ tướng, ra tay gây họa cho Lãng Thanh Hòa càng không nương tay. Mi nghĩ Liễu Phi Phi ở kiếp đầu tiên có thể giải quyết được "tình địch" này sao? Ta thấy rất khó... ]
Nếu là Tư Thừa Ngạn trạng thái gà mờ thì còn đỡ, hết lần này tới lần khác Tư Thừa Ngạn lại là người đã sống hai đời.
Ma tu cấp bậc Nguyên Anh.
Cho dù bị Bùi Diệp phong ấn tu vi, nhưng muốn âm thầm lặng lẽ xử lý Liễu Phi Phi còn chưa vào mạch truyện chính thì quá dễ dàng.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra được tên nhóc này có thể vứt bỏ mặt mũi, vừa xử lý Liễu Phi Phi, vừa giữ bộ mặt bạch liên hoa giả tạo thừa cơ chen chân vào, an ủi Lãng Thanh Hòa vừa mất đi người yêu, thủ đoạn trăm phương ngàn kế, cứng rắn mềm mỏng đều dùng, có khi còn dùng cả cưỡng ép ——
Lãng Thanh Hòa chưa trải sự đời chơi lại hắn ta sao?
Chắc chắn là không chơi lại.
Chính chủ Dương Hoa còn chơi không lại, huống chi Lãng Thanh Hòa chỉ là một bản sao.
[ Đã chơi theo cách bình thường không được, vậy thì chỉ có thể mạo hiểm. ]
Hệ thống nhịn cơn đau đầu như búa bổ, nói: [ Mạo hiểm? Người khác là thời điểm đặc biệt dùng biện pháp đặc biệt, còn biện pháp của ngài thì chưa từng đứng đắn. Ta nghi ngờ những lý do đường đường chính chính của ngài đều là lừa người, suy cho cùng vẫn là muốn thỏa mãn cái sở thích xấu xa của ngài đúng không?]
Bùi Diệp đè nén chút chột dạ.
[ Không phải, ta không có, đừng nói bậy. ]
Hệ thống: [ ... Tin lời ngài mới là lạ! ]
Là một hệ thống bị dán nhãn "hệ thống rác rưởi", nó không đồng ý thì có tác dụng gì chứ?
Căn bản không ngăn cản được ký chủ Bùi Diệp cố tình làm bậy, chứ đừng nói đến việc bên cạnh cô còn có một khí linh Thiên Công có thể cấm chat nó bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến tình cảnh của mình, càng nghĩ càng đau lòng.
[ Bảo bảo mệt rồi, không có việc gì thì đừng làm phiền, muốn lẳng lặng. ]
Bùi Diệp chả hiểu sao hệ thống lại bất chợt sa sút.
Bốn người đi đến một đình nghỉ mát.
Đình nghỉ mát địa thế hơi cao, tầm nhìn cực tốt, trong đình có bàn đá trắng, nhìn thì có vẻ khiêm tốn nhưng thực chất chỗ nào cũng toát lên vẻ xa hoa.
Phương Mặc Thanh đưa tay phất qua túi Càn Khôn bên hông, lấy ra một bộ trà cụ, vài đĩa bánh ngọt tinh xảo, bày xong mọi thứ rồi lui về phía sau Bùi Diệp.
"Mặc Thanh, con cũng ngồi xuống đi, nơi này không phải Khấu Tiên Phong, không cần hầu hạ."
"Đệ tử thất lễ."
Phương Mặc Thanh suy nghĩ một chút, đoan trang ngồi xuống bên cạnh Bùi Diệp, ý cười nơi khóe môi chân thành hơn ngày thường vài phần.
Bùi Diệp lại nhiệt tình mời Lãng Thanh Hòa và Liễu Phi Phi dùng trà bánh, hai người thụ sủng nhược kinh.
"Các con đừng căng thẳng như vậy, ở đây ta không có nhiều quy củ, người tu hành chú trọng tùy tâm tùy tính, câu nệ quá nhiều ngược lại không tốt."
"Vâng, vậy vãn bối xin thất lễ."
Vừa uống trà vừa thưởng hoa, ánh mặt trời chan hòa, quả là một cảm giác thư thái khác thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!