Chương 13: Căn cứ số 1 nguy hiểm (Giữa)

Diệp Bộ Phàm mím chặt môi.

Bây giờ anh ta không biết nên mặc quần vào trước, hay bỏ quần chạy đi, hoặc giả vờ ngây ngô.

Trong chớp mắt, anh ta đưa ra quyết định, Diệp Bộ Phàm chọn mặc quần vào che cái vòng nhỏ lộ ra ở mông trước, rồi lấy chiếc áo sơ mi chưa mặc vào che ngực, lùi lại vài bước với Bùi Diệp, cuối cùng giả vờ ngây ngô: "Cô nhận nhầm người rồi chăng?"

Bùi Diệp nhìn Diệp Bộ Phàm, Diệp Bộ Phàm cũng nhìn cô.

Thảm họa tận thế đã bùng phát hơn một tháng, toàn bộ trật tự xã hội sụp đổ hoàn toàn, ngay cả nước uống sạch cũng không đảm bảo được, nói chi đến đồ vệ sinh. Để không bị chú ý, Diệp Bộ Phàm đã kiên trì không tắm rửa kỹ càng suốt hơn một tháng, chỉ thỉnh thoảng dùng khăn ướt lau mặt và thân thể khi không có ai xung quanh. Thêm vào đó, môi trường sống bên ngoài khắc nghiệt, trông anh ta chẳng khác nào một người tị nạn.

So với vẻ nhếch nhác của Diệp Bộ Phàm, Bùi Diệp trông như đang sống trên trái đất trước khi thiên tai xảy ra.

Làn da cô tốt như được chăm sóc kỹ lưỡng bằng mỹ phẩm đắt tiền, trang phục cô mặc cũng có giá trị không dưới nghìn đô trước tận thế.

Diệp Bộ Phàm tránh ánh nhìn của Bùi Diệp.

"Tôi không quen biết 'Chúc Chiếu' gì đó..."

Bùi Diệp đâu dễ bị lừa: "Tôi không tìm cậu, tôi tìm thứ trong cơ thể cậu, bảo nó ra đây ngay. Đừng giả vờ nữa, tao biết mày đang ở đó." Câu đầu tiên là nói với Diệp Bộ Phàm, câu nửa sau là nói với hệ thống Chúc Chiếu, giọng điệu chắc nịch.

"Tôi thấy cô ta tới với khí thế hung hăng, tình hình không ổn, có nên tìm cách rút lui không?"

Không phải lo hệ thống Chúc Chiếu gặp nguy hiểm, mà sợ mình mất "bàn tay vàng".

Trong một tháng qua, anh ta đã thấy người thường sống sót trong mạt thế khó khăn đến mức nào, nhiều người không phải chết đói hay chết khát, mà là tự tử vì không thấy hy vọng trong tuyệt cảnh, cái chết cần dũng khí hơn cả sống sót, mà Diệp Bộ Phàm cũng chỉ là người thường.

Anh ta hỏi hệ thống Chúc Chiếu trong lòng, nhưng mãi không thấy đáp lại.

Khi anh ta nghi ngờ Chúc Chiếu đã lặng lẽ chuồn đi, Chúc Chiếu hừ một tiếng, giả vờ bình tĩnh nói: "Trốn gì mà trốn? Ma tộc thượng cổ không có kẻ hèn nhát! Thấy cô ta là tôi trốn, tôi không cần mặt mũi à? Tránh ra, để tôi đối phó với cô ta!"

"Mày khinh ai thế? Đàn em của tao sao lại không sống tốt?"

Tiếng nói vừa dứt, một người tí hon cỡ bàn tay xuất hiện trước mặt Diệp Bộ Phàm.

Chúc Chiếu có vẻ ngoài đúng như tên gọi, tà mị nhưng không kém phần oai hùng, da trắng như tuyết, giữa trán có một đốm lửa đang cháy.

Nó lạnh lùng nhìn Bùi Diệp, mở miệng ra là khiêu khích: "Con gấu khốn nạn! Cho dù không tốt cũng vẫn sống tốt hơn đàn em của mày gấp mười, gấp trăm lần. Tao thấy với tình trạng của mày, chắc mày vừa mới tỉnh dậy? Vậy chắc mày chưa biết tình hình của yêu tộc hiện nay đâu nhỉ?"

Diệp Bộ Phàm lặng lẽ lùi một bước.

Mặc dù anh ta cũng không biết mình làm vậy để làm gì.

Bùi Diệp không đổi sắc, thậm chí khoé môi còn hiện một nụ cười đầy ẩn ý.

"Cậu nhóc, cho tôi mượn thứ tí hon này của cậu một lát, tôi muốn ôn lại chuyện xưa với người bạn cũ."

Nói xong, không để Diệp Bộ Phàm từ chối, cô nắm lấy Chúc Chiếu tí hon, thân hình biến mất không còn dấu vết.

Vài giây sau, cả hai trở lại chỗ cũ, như thể việc biến mất vừa nãy chỉ là ảo giác của Diệp Bộ Phàm.

Tuy nhiên, nhìn thấy Chúc Chiếu bị đánh bầm dập, Diệp Bộ Phàm biết không phải ảo giác, bọn họ thật sự đã đi ôn chuyện cũ.

"Đậu má, mày chẳng biết xấu hổ gì cả!"

Bùi Diệp bĩu môi: "Tao vốn không có mẹ, giống như mày sinh ra không có cha đấy."

Chúc Chiếu: "..."

Rõ ràng là nói sự thật, nhưng sao nghe như chửi người vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!