Chương 10: Nam chính thế giới này

Thanh niên tên là Diệp Bộ Phàm, 24 tuổi.

Vừa tốt nghiệp không lâu, anh ta là một sinh viên mới ra trường đang tìm việc khắp nơi.

Năm thi đại học, anh ta thi không tốt, phải theo học một ngành ít người chọn.

Trải qua bốn năm một cách mơ hồ, trong thời đại mà sinh viên đại học nhiều như quỷ, thạc sĩ chạy đầy đường, có thể tưởng tượng ra giá trị của sinh viên tốt nghiệp từ một trường đại học hạng ba thế nào rồi. Tìm việc không thuận lợi, vấn đề kinh tế hiện rõ trước mắt. Nếu không tìm được việc, anh ta sẽ phải về quê tìm đường sống.

Nhưng quê hương lạc hậu, hy vọng tìm được công việc đúng chuyên ngành càng mong manh.

Đã quen với sự phồn hoa phát triển của thành phố S, anh ta muốn ở lại để có một nền tảng phát triển tốt hơn cho bản thân và con cháu tương lai.

Vừa làm nghề giao hàng giải quyết vấn đề ăn uống, vừa gửi hồ sơ xin việc, giống như vô số thanh niên đang phấn đấu cho tương lai khác.

Cho đến một ngày ——

Buổi sáng khi giao hàng, anh ta bị một ông lão kỳ quặc đánh vì anh phát hiện ông ta cố gắng ăn cắp kiện hàng, rồi lại vu oan anh ta bắt nạt người già. Buổi trưa, anh ta nhận được một đánh giá kém từ khách hàng, lý do là anh ta không để khách hàng tự ký nhận lại để kiện hàng ngoài cửa, mặc dù anh ta đã bấm chuông, cả chục phút gọi hơn hai mươi cuộc điện thoại không ai trả lời.

Buổi chiều, xe điện của anh ta còn bị hỏng...

Hóa đơn điện nước đến hạn, khoản vay cũng sắp đến kỳ trả, chủ nhà muốn tăng giá, phỏng vấn đều qua nhưng lại được thông báo rằng có người phù hợp hơn...

Cảm xúc tiêu cực như núi đổ xuống khiến anh ta không thở nổi.

Trên đường tan ca, anh ta còn gặp phải cảnh tượng kẻ xấu tấn công phụ nữ đi đường.

Anh ta đứng ra, nghĩ rằng kẻ xấu sẽ chạy trốn, ai ngờ kẻ xấu quay lại đâm một nhát vào bụng anh ta, cắt đứt động mạch chủ bụng.

Lượng máu chảy ra đủ để đổ đầy một chậu.

Diệp Bộ Phàm...

Cmn thật quá bất phàm.

Anh ta mơ hồ nghĩ ——

Làm thế nào lại có người xui xẻo như vậy?

Ngay khi anh ta nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, một luồng hơi mát tràn qua đầu anh ta, một giọng nói điện tử vang lên trong đầu.

"Xin chào, tôi là hệ thống Chúc Chiếu. Phát hiện ký chủ phù hợp, quét thông tin ký chủ, phát hiện dấu hiệu sinh mệnh của ký chủ đang yếu... Đang khởi động nguồn năng lượng dự phòng, đang tiến hành điều trị... Điều trị hoàn tất... Hệ thống Chúc Chiếu, rất hân hạnh được phục vụ bạn."

Một làn gió đêm thổi qua, Diệp Bộ Phàm tỉnh vì lạnh.

Anh ta đang nằm trong một con hẻm yên tĩnh tối tăm.

"Khốn nạn, người phụ nữ đó lại bỏ mình ở đây..."

Anh ta sờ bụng đầy máu, lấy điện thoại gọi 110 báo cảnh sát và 120 gọi xe cứu thương.

Tên khốn đã đâm anh ta, nhất định phải tống hắn vào tù vài năm.

Còn người phụ nữ đó, cũng đừng hòng trốn khoản tiền viện phí cho anh ta.

Chẳng bao lâu sau, Diệp Bộ Phàm mới biết kẻ xấu và người phụ nữ đó là bạn trai bạn gái cũ của nhau.

Hung thủ không học hành gì, còn nghiện cờ bạc, cô gái không chịu nổi nên đòi chia tay, nhưng hắn không chịu, lên kế hoạch kỹ lưỡng c**ng b*c rồi giết người.

Nhờ Diệp Bộ Phàm báo cảnh sát kịp thời, cô gái đã được cứu, nếu muộn thêm chút nữa e rằng đã mất mạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!