Chương 1: Thần thú bị giam cầm

Con phượng hoàng nhỏ bị giam cầm trói buộc dưới ánh mắt của cô có chút động đậy.

Nó khẽ cử động đôi cánh, nhưng dây xích đỏ trên người nó lại từ từ siết chặt một cách có ý thức, từng chút một.

Lúc này Bùi Diệp mới nhìn rõ, đó không phải là dây xích đỏ gì cả!

Rõ ràng là dây xích đen siết chặt vào da thịt con phượng hoàng nhỏ, rồi bị máu chảy ra nhuộm đỏ.

Có lẽ vì động đến vết thương, con phượng hoàng nhỏ đau đến nỗi không dám động đậy.

Nó khó khăn th* d*c, mí mắt run rẩy, yếu ớt mở ra một khe nhỏ, lộ ra một màu hồng ngọc.

Màu đỏ này giống hệt ánh hoàng hôn sắp tàn khuất sau núi, cũng như những tàn tro sắp lụi tàn trong đống lửa.

Hư ảnh phượng hoàng nhỏ mệt mỏi cúi đầu xuống, muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng không ngờ sợi xích mảnh treo trên cổ nó đột ngột siết chặt, nó đau đớn phát ra một tiếng rên ngắn ngủi, một đầu khác của sợi xích trói con phượng hoàng nhỏ giống như ống truyền máu c*m v** cơ thể Cố Triêu Nhan.

Nỗi đau của linh thú, Cố Triêu Nhan không hề hay biết.

Cô ta đang chăm chú nhìn giáo viên giảng bài trên bục giảng.

Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào sườn mặt của cô ta, làn da trắng được nhuộm một lớp lung linh như ngọc.

Chỉ nhìn từ bức tranh, cũng không khó hiểu tại sao số phiếu bình chọn hoa khôi của cô ta lại vượt trội hơn hẳn.

Bùi Diệp chỉ cảm thấy bức tranh hư thực đan xen này làm cô đau mắt.

Đúng lúc này, tiếng của giáo viên giảng dạy kéo cô trở lại thực tại.

"Cô Tiểu Lam? Cô đến tìm ai à?"

Nói rồi, thầy giáo trung niên âm thầm đánh giá Bùi Diệp.

Ngoài việc quá trẻ, ông không thấy có điểm đặc biệt nào khác, cũng không biết tại sao cô lại được điều làm chủ nhiệm lớp.

Thời đại này giáo viên chủ nhiệm không phải là điển hình cho việc làm vất vả mà không được lợi ích gì, chưa nói đến lương và phúc lợi, chỉ riêng quyền lợi thôi đã là những điều mà các giáo viên bình thường khác không thể so sánh được. Khi nhận thấy Bùi Diệp đứng bên ngoài nhìn hồi lâu, giáo viên này đã cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Bùi Diệp lấy lại lý trí, hạ mắt xuống.

"Không phải, tôi tình cờ đi ngang qua nên ghé vào xem."

Lý do rất vụng về qua loa, giáo viên kia cũng không biểu lộ cảm xúc, quay người trở lại tiếp tục giảng dạy.

Bùi Diệp hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt để nén xuống cảm xúc tiêu cực đang trào dâng trong lòng. Có điều trước khi rời đi, cô liếc qua bé Phượng hoàng, nó đã mệt mỏi nhắm mắt lại, cơ thể cứng đờ duy trì tư thế bị trói buộc.

Các học sinh cũng chú ý đến tình hình ở cửa, trong đó có Cố Triêu Nhan.

Nhưng cô ta ngẩng đầu chỉ thấy bóng dáng Bùi Diệp rời đi, rồi tiếp tục cúi đầu học bài.

Cô ta học được cách sinh tồn trong [ Khe Hở Sinh Tử ], nhưng trở lại thế giới của mình, cô ta vẫn là một học sinh, trước khi tốt nghiệp phải đối mặt với những kỳ thi thường xuyên hơn cả kỳ kinh nguyệt. Cô ta không sợ đánh nhau mà chỉ sợ làm bài kiểm tra, nếu không học chăm chỉ, rất khó để duy trì hình tượng học bá.

"... Học hành thật là đau đầu..."

Rõ ràng sở hữu huyết mạch thú hóa của thần thú đỉnh cao nhất, sao lại không thể được đặc cách lên lớp thẳng?

Cố Triêu Nhan thấp giọng than thở vài câu, rồi tiếp tục tập trung học bài.

Do có huyết mạch Phượng Hoàng, khả năng học tập và hiệu suất học của cô gấp vài chục lần người bình thường, thành tích tiến bộ nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã từ học sinh "đội sổ" của trường trở thành học sinh xuất sắc. Đây là điều Cố Mộ Tuyết phải tiếp nhận mười tám năm giáo dục tinh anh mới đạt được.

Trong mắt người ngoài, đây là do gen của nhà họ Cố quá xuất sắc. Thiên kim thật dù có lưu lạc nhân gian, tiếp nhận giáo dục lạc hậu, nhưng một khi được đặt vào sân khấu vốn thuộc về mình, cô vẫn có thể trở thành người đứng đầu. Những lời khen ngợi như vậy, Cố Triêu Nhan nghe nhiều đến mức tai chai đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!