Chương 46: Nợ cũ năm xưa

Editor: Đào Tử

___________________________

"Cô càng nói tôi càng bối rối, cô nói rằng đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?"

Dù trí tưởng tượng của Bùi Diệp lớn c*̃ng suy diễn không ra làm sao lại trùng hợp.

Chẳng lẽ là trên đường Liễu Phù Cừ tung bay phiêu đãng gặp anh Dương, nhận ra anh ta chính là "Chồng" ma bệnh chuyển thế?

Liễu Phù Cừ hơi mất tự nhiên quay mặt.

"Tên đạo sĩ thối nhà mi, nhất định phải hỏi rõ ràng như vậy làm cái gì?"

Bùi Diệp tỏ vẻ đương nhiên nói: "Bây giờ cô chính là tù nhân của tôi, 'Chồng' ma bệnh kiếp trước của cô đã bỏ ra một số tiền lớn để tôi xử lý chuyện này. Lấy tiền tài của người ta phải thay người ta tiêu tai, ta phải điều tra rõ ràng nguyên nhân hậu quả nói cho anh ta biết. Cô nghĩ tôi có nên hỏi cẩn thận không?"

Liễu Phù Cừ: "! ! !"

Lúc này ả mới nhớ Bùi Diệp là "Đạo sĩ thối" anh Dương mời đến.

Chẳng biết tại sao, mới vừa rồi còn lý lẽ hùng hồn giờ trên mặt Liễu Phù Cừ càng mất tự nhiên hơn.

Đó như một sự chột dạ sau khi làm điều gì đó sai trái.

"Nếu cô không muốn chủ động thẳng thắn cũng được, tôi có biện pháp để cô thổ lộ bí mật ra."

Nếu phàm nhân uy h**p như vậy, Liễu Phù Cừ sẽ đập người đó liền, nhưng người nói chuyện là "Đạo sĩ thối" đạo hạnh thâm sâu khôn lường, Liễu Phù Cừ còn bị Bùi Diệp trói gô, dĩ nhiên không dám coi nhẹ. Bất đắc dĩ, sau khi nghĩ sâu tính kỹ ả lựa chọn thỏa hiệp bàn giao.

"Thật ra... Là thế này..."

Hai năm vừa mới chết, oán khí ngập trời, mỗi ngày đều ôn lại ký ức đau khổ khi tử vong, nhưng khi oán khí của ả tích lũy đến cảnh giới nhất định hóa thân thành Quỷ vương, hơn nữa sau một đêm xé nát toàn bộ kẻ thù, nội tâm của ả bỗng trống rỗng.

Mỗi ngày không ngẩn người thì đang chuẩn bị ngẩn người, lại thêm ngôi mộ ả và "Chồng" ma bệnh hợp táng giấu kỹ, ngay cả trộm mộ quấy rối ả cũng không có. Rảnh đến nỗi mốc meo Liễu Phù Cừ muốn tìm cho mình một chút chuyện làm, thỉnh thoảng sẽ còn chiêu đãi cô hồn dã quỷ đi ngang qua.

Cũng từ trong miệng những cô hồn dã quỷ kia biết được sau khi chết đến tột cùng mình giàu có cỡ nào.

Ả có được toàn bộ vật chôn theo trong lăng mộ, còn hưởng thụ che chở từ "Chồng" ma bệnh mang tới—— làm chính thê đại phòng của dòng dõi hoàng thất, ít nhiều gì ả c*̃ng hưởng thụ một phần cung phụng từ Hoàng tộc dương gian —— cho đến khi vương triều phong kiến bị lật đổ, cung phụng mới dừng lại.

Mặc dù như thế, hơn trăm năm tích lũy cũng đủ khiến ả trở thành phú bà trong phú bà, quyền quý trong quyền quý.

Cũng nhờ làm quỷ, ả mới biết được hóa ra hoàng thất dương gian cũng chỉ như thế.

Hoàng đế chết sẽ không hóa thành Tử Vi tinh trở lại trời, sẽ không có bất kỳ đặc quyền gì ở Địa Phủ nhân gian, càng không trở thành thượng khách của Diêm La Vương, thậm chí còn có hồn phách Hoàng đế tàn bạo ngu ngốc vừa rời thể đã bị oan hồn vây đánh, đánh cho kêu cha gọi mẹ.

Toàn bộ nhờ Âm sai câu hồn tới câu đi mới nhặt về một cái mạng nhỏ.

Nói đến đây, Liễu Phù Cừ hơi hối hận.

"... Sớm biết bọn họ phế như thế, năm đó ta cũng nên đưa đám lão già đó xuống Địa phủ."

Khi còn sống sự kính sợ đối với hoàng thất làm ả không dám ra tay với đôi "Bố mẹ chồng" kia, về sau khi biết mình là quỷ vương mạnh cỡ nào, thậm chí có thể xưng vương xưng bá trong cô hồn dã quỷ, đôi vợ chồng kia đã sớm già nua lăn đi luân hồi, muốn báo thù cũng không có đối tượng.

Bùi Diệp lãnh đạm cắt ngang ý nghĩ linh tinh của Liễu Phù Cừ: "Đừng nói nhảm, nói điểm chính."

Liễu Phù Cừ hơi nghẹn họng.

"... Mi gấp cái gì..."

Trên mặt trang điểm đậm lại lộ ra vài phần mất tự nhiên có chút trốn tránh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!