Editor: Đào Tử
_________________________________
Vẫn là dòng họ "Tiểu" quen thuộc.
Vẫn là tên chiến đội cầu vồng quen thuộc, chỉ là hơi văn nghệ một chút.
Thân thể lúc này của Bùi Diệp tên là "Tiểu Thương".
Thương, thường dùng chỉ màu xám trắng hoặc là thực vật màu xanh.
Nguyên chủ là một cậu nhóc mới 20 tuổi, hiện đang học năm hai tại thành phố S.
Trời sinh trầm tính thậm chí hơi tự bế, không thích giao tiếp với người khác, lúc không có việc gì làm thì đắm chìm trong thế giới của mình, mạng lưới giao thiệp vô cùng đơn giản. Có cha mẹ, nhưng lần cuối Tiểu Thương nói chuyện với bọn họ đã là một năm rưỡi trước —— lúc đó thi đại học xong, thi đậu đại học C thành phố S nhưng không có học phí, đành phải gọi điện thoại cho phụ huynh đã sớm tái hôn vay học phí.
Trắc trở lên đại học, hắn càng trở nên trầm hơn.
Mỗi ngày không phải đang đi học thì là làm việc bán thời gian, kiếm học phí sinh hoạt cho năm tiếp theo.
Hắn rất ít khi mua quần áo mới, giày mới cho mình, luôn mặc 100 tệ 4 cái áo thun, 100 tệ 3 cái quần jeans, đôi giày thể thao vài chục tệ kém chất lượng, dùng điện thoại đã sớm bị đào thải, bốn năm tháng mới nỡ cắt tóc một lần... Quen đi đường cúi đầu, hơn nữa đại học khác với cấp hai, cấp ba, rất nhiều bạn học thậm chí còn không biết có một người như Tiểu Thương...
Bùi Diệp nhìn những dòng chữ giới thiệu này, bắt đầu khoảng lặng dài.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua gương lớn trong phòng tắm, cho dù cách một tầng hơi nước, vẫn có thể nhìn thấy đường nét của người trong gương đan xen giữa thiếu niên và thanh niên, lông mi non nớt, đầu hơi xoăn, áo sơ mi trên người đã sớm bị nước lạnh làm ướt, yên vị dán trên da thịt.
Bùi Diệp trừng mắt nhìn, người trong gương cũng trừng mắt theo cô.
Hốc mắt ửng đỏ, con ngươi ngập nước đen nhánh trông thuần khiết mà vô tội, người ngoài dường như có thể liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu đến đáy.
Nhìn thế nào, người trong gương và nhóc đáng thương trên tư liệu đều không phải cùng một người.
Trên tư liệu, Tiểu Thương dùng điện thoại kiểu cũ bảy tám năm, mặt sơn ngoài đã bong tróc hết cũng không nỡ đổi một cái, mà điện thoại vừa rồi Bùi Diệp chuyển tiền cho phụ nữ lại là một chiếc điện thoại thông minh hoàn toàn mới, Bùi Diệp lên mạng điều tra, chiếc điện thoại này vừa lên kệ hai tháng gần đây, giá thị trường 6888 một chiếc. Sau khi trả cho người phụ nữ năm ngàn, trên tài khoản của hắn lại còn hơn một vạn...
Bộ quần áo mà thân thể này mặc cũng không giống như loại một trăm đồng có thể bao trọn toàn thân.
Bùi Diệp ngâm mình trong bồn tắm lạnh lẽo gần mười phút, cho đến khi hơi nóng xa lạ hoàn toàn tiêu tan, tay chân mềm nhũn cũng khôi phục bình thường, lúc này mới đứng dậy từ trong nước lạnh. Quần áo ướt sũng dán sát vào da thịt, gió nóng thổi qua liền k*ch th*ch từng đợt da gà.
Loại cảm giác này thực sự khá khó chịu, Bùi Diệp đưa tay c** q**n áo ướt đẫm ra ném vào giỏ quần áo bẩn.
Giơ tay cởi áo choàng tắm đã chuẩn bị của khách sạn xuống mặc vào.
Đi hai bước, thứ thịt thừa kia theo sự di chuyển của cô mang tới cảm giác dị dạng, khiến biểu cảm của cô lại một lần nữa trở nên lạ thường.
Bùi Diệp đang do dự có nên làm hai con người giấy nhỏ giặt quần áo hay không, phát hiện trên tủ đầu giường khách sạn đặt một quyển danh sách dịch vụ, khách sạn cung cấp phục vụ giặt. Cô gọi điện thoại cho quầy lễ tân, đưa quần áo đi giặt giũ, thuận tiện đuổi theo dì đến lấy quần áo nói chuyện hai câu.
Sau khi nói xong, nghi hoặc trong lòng Bùi Diệp tăng lên.
Khách sạn hiện tại của cô, ở lại một đêm mất hai ngàn năm.
Lại nhìn thấy một khoản chi tiêu 888 trong tài khoản thanh toán, nội dung mua là hoa hồng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những bông hồng này chắc là những cánh hoa rải trên giường nước.
Trừ cái đó ra, còn có hai chai rượu vang đỏ trị giá ba ngàn ba, cùng với...
Thuốc k*ch d*c.
Dù hộp thuốc sử dụng bao bì của thuốc cảm cũng không lừa dối người khác được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!