Editor: Đào Tử
____________________________
Diện tích biệt thự rất lớn, nội thất trang trí cũng không xa hoa phú quý như Quách Dịch Lăng nghĩ, phong cách tổng thể thiên về ấm áp đơn giản, khắp nơi đều nhìn thấy được tâm tư khéo léo của chủ nhà. Một góc phòng khách còn có xe hơi trẻ em, ghế sofa có gối ôm hoạt hình.
Dương Ái Liên gọi hai người ngồi xuống, còn bưng nước trái cây tươi cho bọn họ.
"Xin lỗi, sau khi sa thải bảo mẫu vẫn chưa kịp tìm dì giúp việc khác, trong nhà nhìn hơi loạn xíu."
Bùi Diệp lắc đầu biểu thị không ngại những thứ này.
"Vừa rồi sao lại là chị Dương gọi điện thoại, anh Dương đâu?"
Quách Dịch Lăng yên tĩnh nghe hai người đối thoại, âm thầm quan sát biệt thự này, muốn tìm càng nhiều manh mối liên quan đến nhiệm vụ chi nhánh, đồng thời lại hiếu kỳ quan hệ chân chính của Tiểu Thương cùng gia đình này. Nghe hai người đối thoại, rõ ràng không phải quan hệ đặc thù như tiểu bạch kiểm và đại gia, vừa vặn tương phản, hoàn toàn ngược lại, nữ chủ nhân Dương Ái Liên còn rất tôn trọng Tiểu Thương, phảng phất đối phương là khách quý trong nhà.
"Chồng tôi, anh ấy xảy ra chuyện rồi!" Hai tay Dương Ái Liên đan chặt vào nhau, bởi vì dùng sức quá độ mà ngón tay trắng bệch, dựa vào động tác này mới có thể miễn cưỡng đè nén lo lắng không ngừng dâng lên trong lòng, để mình duy trì tỉnh táo, "... Không, cũng không thể nói là xảy ra chuyện..."
Quách Dịch Lăng hoài nghi hỏi: "Xảy ra chuyện... Không phải nên báo cảnh sát sao?"
Kết quả quý cô này lựa chọn gọi điện thoại cho "Tiểu Thương" xin giúp đỡ, hắn đâu phải bác sĩ hay cảnh sát.
Dương Ái Liên tiều tụy nói: "Bởi vì chuyện này báo cảnh sát cũng chưa chắc giải quyết được..."
Quách Dịch Lăng tò mò.
Cảnh sát không thể giải quyết, một sinh viên năm hai như "Tiểu Thương" có thể giải quyết cái gì?
"Từ từ nói rõ đầu đuôi đi, tôi phải hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì mới có thể nghĩ biện pháp giúp các người."
Lúc trước anh Dương gọi điện thoại cho Bùi Diệp, hai người thêm Wechat, nhưng chỉ hẹn thời gian lần sau gặp mặt, cảm tạ Bùi Diệp giúp vợ Dương Ái Liên tìm được em gái ruột lại gián tiếp cứu được con gái của anh ta đồng thời sẽ nói tỉ mỉ phiền phức gặp phải. Bởi vậy có thể thấy được, chuyện khó khăn nhưng không vội.
Chí ít không có gấp đến nỗi uy h**p tính mạng.
Điểm này, từ từ phản ứng của cô Dương Ái Liên cũng có thể nhìn ra được.
Cho nên Bùi Diệp cũng không sốt ruột đi cứu người hoặc là giải quyết phiền phức, cô muốn biết xảy ra chuyện gì.
"Chuyện là như thế này... Khoảng hơn một tháng trước, con gái tôi nói rằng tủ quần áo trong phòng có người..."
"Trong tủ quần áo có người?"
Bùi Diệp quá hiểu chi tiết này.
Nếu đó là trò đùa, có thể "Người" trong tủ quần áo là một hình dán nhân vật hoạt hình nào đó, sợ bóng sợ gió một trận.
Nếu như là chuyện quỷ quái, có khả năng "Người" trong tủ treo quần áo chính là quỷ thật.
Nếu như là chuyện phạm tội thiên hướng hiện thực, có khả năng "Người" trong tủ treo quần áo chính là người thật, dùng phương thức ký sinh âm thầm trốn trong ngôi nhà này, trốn trong tủ quần áo của đứa trẻ để rình mò mọi hành động của đứa trẻ. Ngoại trừ loại đầu tiên, hai loại còn lại đều khiến người ta sởn gai ốc.
Bùi Diệp đang suy diễn các loại khả năng, vẻ mặt Dương Ái Liên buồn thiu nói: "Lúc đầu chúng tôi cảm thấy do đứa nhỏ gặp ác mộng, không phân biệt được ác mộng và hiện thực, còn để bảo mẫu trước đó ngủ hai đêm cùng đứa nhỏ, bảo mẫu cũng không phát hiện ra cái gì... Cũng đã kiểm tra tủ quần áo..."
Hai vợ chồng quá quý đứa con gái khó kiếm này, người chồng bận rộn dứt khoát chuyển công việc đến nhà, buổi tối để con ngủ cùng hai vợ chồng. Vợ chồng họ lo lắng thức cả đêm, khi thời gian đến, con gái họ sẽ thức dậy khỏi giấc mơ, ồn ào nói có người nhìn mình.
"Thời gian đến? Thời gian nào?"
Dương Ái Liên nói: "Rạng sáng 2 giờ 33 phút."
"Thời gian này trông không có gì đặc thù, còn có cái gì khác không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!