Editor: Đào Tử
___________________________
Bùi Diệp lạnh lùng xem hết tờ "Kiểm điểm" thứ nhất.
Khóe môi mím thành một đường thẳng gợi lên một nụ cười lạnh lẽo không mang chút ấm áp nào.
Cô dùng bản kiểm điểm quét qua đập vào mặt tên bạn cùng phòng đó, lực không nặng chút nào, nhưng lại khiến mặt đối phương đỏ lên.
Động tác của Bùi Diệp làm hắn cảm giác được một loại nhục nhã không hề che dấu.
"Mày không sợ báo ứng sao?" Bùi Diệp nửa ngồi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng hắn, lạnh lùng chế giễu chất vấn hắn, "Chín năm bắt buộc thêm ba năm cấp ba, hai năm đại học, thầy cô dạy mày làm người như vậy sao? Lễ nghĩa liêm sỉ tín, năm chữ này mày làm được cái nào?"
Bạn cùng phòng không dám đối mặt với Bùi Diệp, phảng phất ánh mắt ánh mắt của cô chứa gai, liếc mắt một cái cũng sẽ khiến tim gan run rẩy.
"Tôi, tôi sai rồi... Tôi xin lỗi cậu, cho tôi một cơ hội hối cải được không?"
Bùi Diệp đưa tay đặt ở vị trí ngực hắn.
Chê cười nói: "Nào, đưa tay lên ngực tự hỏi thử coi, lời xin lỗi của mày là thật lòng? Lúc nói điều này lương tâm của mày không đau á?"
Ích kỷ, bạc tình bạc nghĩa, ác độc lại ngu xuẩn.
"Kiểm điểm" mang theo quá nhiều sắc thái, mỗi một câu đều biện minh mập mờ nhằm giúp bản thân thoát tội.
"Tiểu Thương" trời sinh yên tĩnh, trầm mặc ít nói, không thể chơi cùng mấy người bạn cùng phòng khác, đùa giỡn ác ý với hắn, hắn cũng sẽ không làm căng lên. Mọi người không cho rằng mình nói "Tiểu Thương" là quê mùa có vấn đề gì —— đây không phải trào phúng, là bày tỏ sự thật.
"Tiểu Thương" quá thành thật, ngược lại thành đối tượng "Đùa dai" của mấy người bạn cùng phòng.
Một lần, bạn cùng phòng nói đùa trong nhóm lớp tiết lộ q**n l*t của "Tiểu Thương" lại bị rách.
Có người trong nhóm không tin.
[ Không tin á, tôi chụp chứng cứ cho các cậu rồi các cậu sẽ tin. ]
[ Úi... Thế không hay lắm đâu nhỉ?]
[ Không hay chỗ nào? Đàn ông con trai đâu phải nữ sinh, chụp cái ảnh thôi cũng đòi chết đòi sống? Mà có chụp mặt cậu ta đâu... ]
Thừa dịp "Tiểu Thương" vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, đột nhiên xông vào chụp ảnh, trước khi "Tiểu Thương" kịp phản ứng chụp mười mấy tấm.
Khi "Tiểu Thương" bảo hắn xóa ảnh, hắn không chịu, như chuyền bóng chuyền điện thoại di động cho bạn cùng phòng khác.
Động tác rất hoàn mỹ, hắn đắc ý thổi huýt sáo.
[ Tuyệt! ]
Nhìn "Tiểu Thương" gấp đến độ nhảy nhót tưng bừng, những người khác cười vang giòn hơn.
Còn mặc nhiên chẳng hề để ý.
[ Chú mày sao thế, sợ nữ sinh cùng lớp nhìn thấy ảnh hưởng đến việc quen bạn gái trên đại học của cậu à? ]
[ Nữ sinh đại học C không dễ đuổi theo nha... Cha tôi luôn nói con gái càng học nhiều, dã tâm càng lớn, nữ sinh đại học C chính là điển hình đấy. Cả đám đều chạy theo phú nhị đại hoặc bố nuôi, cùng tuổi còn nghèo địa vị thấp nào vào mắt của bọn nó, tên nghèo kiết như cậu thì càng đừng nên suy nghĩ. ]
[ Chưa hẳn, nữ 30 ôm giang sơn. Không làm bạn trai bọn họ được thì làm con nuôi chứ sao... ]
Mấy bạn cùng phòng kẻ xướng người hoạ, không ai quan tâm nét mặt bi phẫn tổn thương của "Tiểu Thương".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!