Editor: Đào Tử
______________________________
Bùi Diệp thấy rất thú vị nhìn "Bạn cùng phòng" vây quanh.
Phản ứng của họ gián tiếp chứng minh suy đoán trước đó của Bùi Diệp.
"Mày cười cái gì?"
Bị bắt cổ áo còn có thể cười được, Tiểu Thương còn dám nói hắn báo cảnh sát không phải cố ý?
Tuyệt đối là cố ý!
"Tôi không nên cười mấy người sao? Tôi cảm thấy chín năm học tập bắt buộc của mấy người không quá khả quan nha, làm sao thi đậu đại học C thế? Tôi báo cảnh sát để bảo vệ lợi ích tài sản và an toàn của người thân, chẳng lẽ không nên sao?" Bùi Diệp trông rất nhẹ nhàng nắm bàn tay đang túm cổ áo cô, chủ nhân của bàn tay lộ ra biểu cảm đau đớn, không tự chủ được buông ra, "Ngược lại là mấy người, từng người chột dạ như chó cùng rứt giậu, rất buồn cười."
Chiều cao của Tiểu Thương trong mặt bằng chung nam giới coi như khá xuất sắc, đều cao gần nửa cái đầu so với bốn sinh viên vây quanh.
Bùi Diệp không tốn sức chút nào rũ mí mắt xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn rõ biến hóa nhỏ nhất trên mặt bọn họ.
"Mày muốn hại chết tụi tao!"
Mấy người bạn cùng phòng đều cảm thấy Tiểu Thương có biến hóa khác lúc trước.
Điểm rõ ràng nhất chính là sống lưng hắn thẳng tắp, thái độ đối mặt với bọn họ ương ngạnh.
Bùi Diệp nghe đến đó, cơ bản có thể xác định Tiểu Thương dính vào vay qua mạng có quan hệ mật thiết với những người bạn cùng phòng.
Vốn cho rằng chỉ là sinh viên đại học bình thường trượt chân rơi vào bùn lầy vay qua mạng, không ngờ chuyện này còn có bóng dáng của bạo lực học đường.
"Tao hại tụi bây hồi nào?" Bùi Diệp cười giễu cợt, nói ra những điều trong lòng bọn họ sợ hãi nhất, "Ồ, là lo lắng tao đi ghi chép khai luôn tụi bây ra, ảnh hưởng đến ngày tháng ở trường của tụi bây, lo lắng trường học sẽ ra mặt cảnh cáo xử lý tụi bây, lo lắng không thể tốt nghiệp?"
"Đệt mẹ, Tiểu Thương, mày muốn chết à!"
Những lời của Bùi Diệp trong mắt bọn họ chính là thẳng thắn thừa nhận báo cảnh sát.
Vừa nghĩ tới có khả năng đối mặt với sự khiển trách của dư luận, bốn thanh niên chừng hai mươi tuổi gần như đỏ cả mắt.
Thanh niên cách Bùi Diệp gần nhất lại nắm chặt tay phải thành nắm đấm, dưới cơn giận dữ gia tăng, vung về phía mắt Bùi Diệp.
Ký túc xá sinh viên đại học C rõ ràng lớn hơn phòng ngủ sinh viên ở phó bản trò chơi đầu tiên của Bùi Diệp một chút, nhưng năm người đàn ông trưởng thành chừng hai mươi tề tựu ở đây có vẻ không rộng lắm. Đánh nhau trong không gian chật hẹp, bình thường là phần thắng phe đông người tương đối lớn, mấy sinh viên cũng nghĩ như vậy, hoặc có thể nói ấn tượng cố hữu của "Tiểu Thương" trước kia đối với bọn họ quá sâu sắc, bốn đánh một dư sức đánh thắng.
Nắm tay và chân của "Hắn", khiến "Hắn" không cách nào giãy dụa, đến lúc đó còn không đánh anh ta quỳ xuống đất gọi ông nội được?
Lý rất đầy đủ, nhưng thực tế lại là cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Bùi Diệp không tốn sức đã tránh thoát, một cước đạp vào bụng một người trong đó.
Mấy sinh viên ở đây hiển nhiên không ngờ bánh bao mềm ngày thường mặc người ta ức h**p khi phản kháng lại mạnh mẽ đến vậy, bất cẩn liền bị đạp trúng, nện vào bàn rồi ngã xuống đất, ghế dựa, sách và máy tính trên bàn theo đó ngã xuống đất. Tư thế này cũng không hù dọa được ba người khác, ngược lại kích phát d*c v*ng bạo lực sâu trong nội tâm bọn họ. Bùi Diệp không khách khí nữa, nắm cổ áo ném người xuống đất, túm mái tóc hơi dài nện lên bàn sách, trên tay làm chuyện bạo lực, biểu cảm vẫn gió nhẹ mây bay như cũ, ánh mắt lãnh đạm bình tĩnh.
"Tao vốn không muốn so đo quá nhiều, việc bắt nạt tụi bây, tao chẳng khơi nổi chút hào hứng nào cả, nói ra còn mất mặt."
Với tuổi tác và kinh nghiệm của Bùi Diệp, mấy thanh niên này tương đương với "Thuỷ tổ" đánh "Tai tôn", hai bên cách nhau mười tám đời.
"Nhưng tụi bây thật thiếu dạy dỗ!"
Không nói hai lời động quả đấm với cô, tất nhiên cô phải để bọn họ biết ai là bà, ai là cháu!
Bốn sinh viên bị Bùi Diệp liên tục đánh ba bốn đợt, đau đến nỗi mắt nổi đom đóm, xương cốt toàn thân đều đang r*n r*.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!