Editor: Đào Tử
_________________________________
Cố Thánh cũng không nói lời gì quá đáng, bé Đất tinh nghe lập tức nước mắt rưng rưng.
Cặp mắt xinh đẹp phủ một tầng hơi ẩm mờ mịt, ai nhìn thấy cũng đau lòng.
"Không có nhà... Hức hức hức..."
Hai tay tay một trái một phải lau nước mắt chảy, cái mũi nhỏ đỏ bừng sụt sịt.
Bé Đất tinh nhớ tới chuyện thương tâm vừa khóc vừa nghẹn ngào.
"Không đi địa phương khác được, hức hức hức..."
Ba người trưởng thành ở đây, Cố Thánh và Quý Chiếu thờ ơ lạnh nhạt, chỉ có Bùi Diệp nhẹ giọng an ủi bé Đất tinh, kiên nhẫn hỏi thăm nói lời sáo rỗng.
"Cái gì không có nhà? Vì sao không thể đi địa phương khác? Nói cho chị biết được hay không."
Bé Đất tinh khóc dữ dội hơn.
Nó muốn kìm nén không khóc, nhưng nước mắt như vặn hỏng vòi nước, không ngừng lã chã lăn xuống.
Trước kia không ai quan tâm nó còn đỡ, nó ở trong vườn hoa Cố gia, cẩn trọng giúp Cố Thánh chăm sóc các bé hoa, sợ nó làm Cố Thánh sợ hãi đuổi nó đi. Hiện tại Bùi Diệp vừa đến, bé Đất tinh có loại cảm giác an toàn gặp được gia trưởng, nhất thời ngàn vạn uất ức trong lòng ùa ra.
Bùi Diệp vừa kiên nhẫn trấn an, vừa suy tư xem lời bé Đất tinh có ý gì.
Sinh linh như đất tinh vô cùng đặc thù.
Một nơi nào đó phồn vinh tươi tốt, linh khí dư dả, đất sẽ chậm rãi dưỡng dục ra đất tinh, mà trong quá trình trưởng thành đất tinh cũng sẽ hồi báo cho mảnh đất này. Một khi đất đai núi rừng bị phá hư ô nhiễm, hoặc là ác niệm ô uế quá nặng, đất tinh sẽ dọn nhà hoặc là chậm rãi suy yếu mà chết.
Đối với bọn chúng, có đất đai có núi rừng, có động vật có thực vật, bọn chúng sẽ có thể sinh tồn bình thường, căn bản không tồn tại tình huống "Không nhà để về", trừ khi
-- trong lòng Bùi Diệp toát ra một suy đoán xấu đến không thể xấu hơn, bé Đất tinh c*̃ng dưới sự trấn an của cô ổn định cảm xúc.
"Em không có chỗ ở, không tìm thấy chỗ ở... Thật đói, thật là khó chịu..."
Nó rưng rưng nước mắt nhìn Bùi Diệp.
"... Chú bác cậu mợ khác cũng thế, tất cả mọi người đều rất khó chịu..."
"Chú bác cậu mợ" Bé Đất tinh nói hiển nhiên cũng là đất tinh, thời gian tồn tại rõ ràng lâu hơn bé Đất tinh. Bọn chúng vì sinh tồn buộc phải rời khỏi vùng đất ban đầu, tìm kiếm nơi có thể cắm rễ lần nữa. Nhưng ác niệm trên vùng đất này quá nặng, một đám đất tinh nhanh chóng suy yếu, cuối cùng thực sự không chịu đựng nổi, dứt khoát đem một bộ phận linh lực cho bé Đất tinh, bản thân tiêu tán giữa đất trời.
Bùi Diệp rất ít khi đồng tình, nhưng nghe tình cảnh bé Đất tinh và đất tinh khác gặp phải, lại không hiểu sao mềm lòng.
Còn có một chút khó chịu mơ hồ.
Cái cảm giác này tựa như một cây kim nhỏ khẽ đâm trái tim cô.
Không kịch liệt nhưng lại nhói đau.
"Bắt đầu từ bao giờ?"
Bé Đất tinh mờ mịt.
Bùi Diệp lại hỏi một câu: "Từ khi nào đất tinh các em không thể không rời nơi sinh ra, dọn nhà đi?"
"Chắc, chắc hình như là... Lúc Tháp Đen nhân loại nói xuất hiện..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!