Chương 47: Có Ý Đồ Xấu Đó Rồi Sao

Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Bách Lý Nhứ là đại tiểu thư, đương nhiên có vị trí.

Chỉ là trước kia nàng ta đều chỉ ở phía sau Bách Lý Hề và hai vị trưởng lão Ngọc Phong.

Bây giờ ở giữa hai vị trưởng lão vốn là vị trí thiếu chủ mà Bách Lý Nhứ xem là của nàng ta, giờ lại là của Bách Lý Vu Hoan. Điều này làm sao nàng ta có thể chấp nhận được?

Nữ nhân này mới vừa về mà thôi...

Ngọc trưởng lão và Phong trưởng lão cũng thấp thỏm, mẹ nó ngồi giữa bọn họ chính là Quỷ Đế Dao Tân đó!

Cho dù người của Sở gia và Nam Cung gia đến cũng không dám làm càn trước mặt nàng, nếu bọn họ dám để nàng ngồi ở phía dưới, bọn họ mới thật sự bị điên.

"Khụ khụ... im lặng, người đều đến đông đủ chưa?" Ngọc trưởng lão cố tình phóng thích uy áp, người phía dưới còn đang bàn tán đến náo nhiệt lập tức quy quy củ củ dừng lại, không dám nói chuyện nữa.

Nam nhân đứng ở đằng trước tiến lên vài bước: "Ngoại trừ những đệ tử ra ngoài cùng với bế quan ra thì các đệ tử đều đã có mặt."

Tầm mắt của nam nhân xẹt qua trên người Vu Hoan đang dựa trên ghế không hề có hình tượng kia, dừng ở trên người Bách Lý Nhứ đang cúi đầu, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia đau lòng và phẫn uất.

"Rất tốt, chuyện lần này quá khẩn cấp, mọi người đều phải cẩn thận nghe ta nói."

Ngọc trưởng lão vừa nói xong, người ở phía dưới lập tức nghiêm túc thêm vài phần, ngưng thần chờ Ngọc trưởng lão nói tiếp.

"Đệ tử bên ngoài của chúng ta toàn bộ bị ngộ sát, Nam Cung gia và Sở gia liên thủ lại muốn đẩy Bách Lý gia chúng ta vào chỗ chết, chuyện liên quan đến tồn vong của gia tộc, mọi người nhất định phải theo chỉ thị mà làm, không được lỗ mãng."

Người phía dưới đều không có lên tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt thay đổi, đủ để chứng minh sự phẫn hận trong nội tâm của bọn họ.

Ngọc trưởng lão lại nói vài câu trấn an, cùng Phong trưởng lão an bài các việc làm cho các vị trưởng lão khác.

Chờ đệ tử đều đã đi được kha khá, trong sân chỉ còn có đệ tử nòng cốt, Ngọc trưởng lão và Phong trưởng lão mới nhìn về phía Vu Hoan đang ngồi trên ghế kia.

"Vu Hoan cô nương, về gia chủ..." Ngọc trưởng lão thử mở miệng.

Vu Hoan thay đổi tư thế chống cằm: "Cách tốt nhất là giết hắn."

"Nữ nhân này ngươi nói bậy bạ gì đó!" Bách Lý Nhứ lập tức nhảy dựng lên: "Cha đang tốt đẹp, ngươi lại muốn giết ông ấy, ngươi thật sự là người của Bách Lý gia sao? Luận bối phận, ngươi còn phải gọi cha ta một tiếng nhị bá!"

Đệ tử phía dưới cũng có chút phẫn nộ, dù sao ai nghe thấy lời nói như thế đều sẽ cảm thấy người nọ không có lòng tốt.

"Đại tiểu thư." Ngọc trưởng lão nhanh chóng giữ chặt Bách Lý Nhứ.

Hô to gọi nhỏ với vị này, không muốn sống nữa sao?

"Ngọc gia gia, Ngài cản con làm cái gì? Nữ nhân kia đang nói cái gì? Ả về là không hề có ý tốt, còn muốn giết cha con, con thấy ả chính là gian tế được hai nhà kia phái tới thì có."

Phong trưởng lão cũng đứng dậy, chắn giữa Bách Lý Nhứ và Vu Hoan: "Đại tiểu thư, không thể bất kính với Vu Hoan cô nương."

Bách Lý Nhứ vẫn có chút sợ Phong trưởng lão mặt lạnh nghiêm túc này.

Cho nên khi hắn vừa mới đứng ra, Bách Lý Nhứ lập tức rụt rụt cổ, lôi kéo tay áo Ngọc trưởng lão, lòng đầy căm phẫn nói: "Ngọc gia gia, nữ nhân này lúc nãy còn uy hiếp con, ả nói ả đến Bách Lý gia vì chiếm cứ Bách Lý gia chúng ta, ả không có lòng tốt, Ngài đừng bị ả lừa."

Hiện tại Ngọc trưởng lão chỉ muốn lấp kín miệng Bách Lý Nhứ, nha đầu này trước kia rất hiểu chuyện, sao bây giờ lại không có mắt nhìn thế chứ?

"Ngọc trưởng lão, Phong trưởng lão, đệ tử cũng cảm thấy nữ nhân này không phải hạng người thiện lương gì, Ngài xem ả làm gì có khí chất của người Bách Lý gia chúng ta, đại tiểu thư nói còn có chừng mực, sẽ không nói bậy, hai vị trưởng lão đừng bị ả che mắt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!