Chương 19: Không Được Đến Gần Vực Sâu Nửa Bước

Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Giao Long nói hết những thứ nó biết cho Vu Hoan nghe, Vu Hoan cũng không thật sự giết nó, chỉ dùng cách khác tới lấy một ít máu từ trái tim nó, giải độc.

Đương nhiên, cái cách khác kia cũng không phải quá vui sướng gì cho cam.

Thấy bộ dáng muốn chết của của Giao Long kia là biết.

"Ta đã nói hết rồi, độc cũng đã giải, tại sao các ngươi còn không buông tha ta!" Giao Long vùng vẫy cánh, vẻ mặt đau khổ ủy khuất.

Vu Hoan dựa vào thân cây, liếc xéo Giao Long: "Ta lạ nước lạ cái, làm gì biết vực sâu mà ngươi nói kia ở đâu? Vả lại, sao ta biết lời ngươi nói là thật hay giả, nếu ta cứ thả ngươi đi rồi, lỡ như ngươi nói dối lừa gạt ta, thì ta nên đi đâu tìm ngươi cho được? Cho nên, ngươi cứ an tâm dẫn theo bọn ta đi thôi!"

Giao Long khóc không ra nước mắt, loài người này quả thật không thể nói lý!

"Cái vực sâu kia chia toàn bộ Huyền Địa ra làm bốn, các ngươi dựa theo lời ta chỉ, loạn đi đều có thể đến, các ngươi thả cho ta đi mà!"

"Không được!" Mặt Vu Hoan không cảm xúc từ chối.

Giao Long: "..."

A a a, tên hỗn đản Trọng Minh nhà ngươi, còn chưa lăn về cứu nó nữa!

Mặc kệ Giao Long không muốn thế nào, vẫn bị bắt lên đường với Vu Hoan.

Xuyên qua biển hoa, là một thảm dây đằng lớn lên đặc biệt tươi tốt, từng dây từng dây quấn quanh dây dưa, ở trên không trung tạo thành một hình dạng, thậm chí còn cao hơn tầng cấm chế, tuyết đọng bao trùm ở phía trên, nhìn qua nhiều chấn động miễn bàn.

Phía dưới dây dằng không phải nước, đương nhiên cũng không phải là đất.

Mà là những hòn đá toàn thân xanh biếc.

"Đây là cái gì?" Vu Hoan tùy tiện nhặt lên một viên, vừa mới cầm lên tay, hòn đá ngay lập tức biến thành màu trong suốt.

Buông ra lại biến thành màu xanh biếc, thử vài lần, Vu Hoan mới phát hiện hòn đá này trong suốt, mà màu xanh biếc kia là phản xạ dây đẳng ở trên đỉnh đầu.

"Đây là đá Không Linh, có thể dùng để lưu trữ hình ảnh." Giao Long ở một bên yếu ớt giải thích: "Loại đá này ở đây rất thường hay thấy, không đáng giá tiền."

Vu Hoan lại có chút hứng thú, có thể lưu trữ hình ảnh...

Tùy tay nhặt mấy viên nhét vào bên trong vòng tay.

Giao Long thấy nàng không lấy nhiều lắm cũng không lên tiếng ngăn cản.

Khu vực dây đằng rất lớn, hơn nữa không thể bay, phía trên đều là dây đằng, rậm rạp, trừ phi bay ở phía trên tầng cấm chế.

Nhưng độ ấm ở trên tầng cấm chế không phải người thường có thể chịu đựng.

May mắn dây đằng này không thể cư trú linh thú, nếu không, đó phải là vừa đánh quái vừa đi đường.

"Lên phía trước một chút chính là bên cạnh vực sâu." Ra khỏi khu vực dây đằng Giao Long lại không muốn đi tiếp.

Nó nhỡ kỹ trong truyền thừa có nói, tuyệt đối không được đến gần vực sâu nửa bước!

Chỗ bọn họ đang đứng có thể nhìn thấy đường chân trời nơi xa xa, một đường đen cắt ngang qua, giống như một sợi dây mực chắn ngang giữa trời đất, ranh giới rất rõ ràng.

"Các ngươi theo nó đi về phía bên kia, là có thể đến nơi giao nhau của vực sâu, nơi phát ra lục quang nằm ở chỗ giao giao đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!