Chương 8: Không Phù Hợp Với Tính Tình Tàn Bạo Của Ta

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Thiên Nguyệt quay về còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã bị Linh La kêu đến phòng Đông Phương Tú. Chuyện bên này, đương nhiên người của hắn đã báo cáo, cho nên khi nhìn thấy Đông Phương Tú cũng không cảm thấy kỳ lạ.

"Cô cô, con rất mệt, vài ngày rồi chưa được nghỉ ngơi, người có thể cho con thở một chút không?" Thiên Nguyệt chống tay lên bàn, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đông Phương Tú trực tiếp trừng lớn mắt, hắn... hắn... vừa rồi hắn gọi Vu Hoan cô nương là cái gì?

Cô cô sao?

Vu Hoan cô nương không phải người của Bách Lý gia ư?

Hai người này này nhìn qua tuổi cũng không kém nhau bao nhiêu mà!

Đông Phương Tú rối não.

"Ngươi biết chuyện nàng ta bị bắt đi không?" Vu Hoan chu chu môi.

Thiên Nguyệt đỡ trán, chỉ vì điều này?

"Cô cô muốn nói lần nào?" Số lần đại tiểu thư Đông Phương gia bị bắt đi...

Nhiều vô số nha!

"Rất nhiều?" Vu Hoan quái dị nhìn Đông Phương Tú, thân là người của đại gia tộc đúng thật là cũng không dễ dàng gì.

Thiên Nguyệt gật đầu.

Đâu chỉ là nhiều! Vị nhéo ở trong nôi càng nhiều!

Nhưng vẫn có mấy lần bị bắt đi, cũng may sau lại đều được an toàn cứu về.

Vu Hoan gõ gõ cái bàn: "Năm năm trước đó đi."

Chân Thiên Nguyệt mềm nhũn, cười khổ cũng không xong nói: "Cô cô, lúc ấy con không ở Định Nam Thành, chuyện này sau này con mới biết được, chi tiết không rõ ràng lắm."

Vu Hoan: "..."

Bị ánh mắt uy hiếp của Vu Hoan nhìn chằm chằm, Thiên Nguyệt không chỉ phải rụt cổ, mà nhanh chóng vọt ra ngoài: "Việc này con thật sự không biết, nhưng mà con có thể phái người đi tra... nhưng mà thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, chắc cũng không tra được cái gì."

Mắt Vu Hoan trợn trắng, nói toàn là vô nghĩa.

"Vu Hoan cô nương, các ngươi đang nói cái gì vậy?" Sao nàng đối với lời Vu Hoan nói hoàn toàn không có ấn tượng?

Vu Hoan bĩu môi: "Không có gì, gần đây ngươi cảm thấy thân thể có gì thay đổi không?"

Nói đến điều này, thần sắc Đông Phương Tú lập tức liền uể oải xuống: "Thân thể càng ngày càng không chịu khống chế, luôn thoáng hiện hình ảnh kỳ quái trong đầu..."

"Hình ảnh kỳ quái gì?" Vu Hoan cắt ngang Đông Phương Tú.

Đông Phương Tú cau mày lắc đầu: "Hình ảnh rất mơ hồ." Mỗi lần đều là chợt lóe lên trong đầu nàng, căn bản nàng thấy không rõ cảnh tượng của những hình ảnh đó.

"Tiểu Hoan Hoan, Tiểu Hoan Hoan..." Linh La từ bên ngoài hấp tấp chạy vào: "Liên Thanh điện Vị Ương đã chết."

Vu Hoan sửng sốt, sau đó lại không sao cả nói: "Chết thì chôn, liên quan gì đến ta?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!