Chương 40: Luôn Có Điêu Long Muốn Hại Trẫm

Eidt: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Điều duy nhất Vu Hoan nhìn thấy trước nàng nhảy xuống chính là vách núi thẳng tắp kia cùng với sương mù quanh quẩn không tiêu tan trên cái đình đó.

Từ cái đình đó đại khái có thể phân biệt ra vị trí của bản thân, lúc nãy Vu Hoan đã xem địa thế ở đây, đi đối diện với cái đình kia là có thể ra khỏi cánh rừng này.

Chỉ là...

Sau khi rời khỏi đây, nàng khẳng định còn hội ngộ con Hắc Long kia.

Chiếu theo nơi đặt hạt châu trong Tù Linh Cốc, hạt châu này chắc là cũng được đặt ở vị trí trung tâm trong Long Trủng.

Trung tâm trong Long Trủng là Long Cung, vậy trung tâm trong Long Cung là ở đâu?

"Dung Chiêu..." Không có cách nào, Vu Hoan đành phải gọi Dung Chiêu.

Lần này Dung Chiêu ra rất nhanh, cơ hồ là Vu Hoan vừa mới gọi tên xong, hắn đã xuất hiện.

Chỉ là gương mặt kia, nghiêm túc có chút đáng sợ.

Vu Hoan biết Dung Chiêu còn đang tức giận, có lẽ là chột dạ, cho nên không dám đối điện với Dung Chiêu, có chút mất tự nhiên nói: "Ngươi có thể tìm được vị trí trung tâm trong Long Cung không?"

Dung Chiêu không cần nghĩ ngợi lắc đầu.

Vu Hoan thở dài, ôm chặt Thiên Khuyết Kiếm hơn nữa, cất bước đi về phía trước.

Dung Chiêu dừng vài giây, mới chậm rì rì đuổi theo.

Hai người một trước một sau, không có nói chuyện với nhau, chỉ an tĩnh tiến lên phía trước như vậy.

Trong rừng rất an tĩnh, tựa như không có vật sống.

Nghĩ lại cũng đúng, ở đây là Long Trủng, vốn chính là nơi mai táng Long Tộc, không có vật sống mới bình thường.

Vu Hoan có chút xuất thần, không có nhìn thấy hố to phía trước, chân dẫm tới bên cạnh, thân thể mất đi cân bằng, mắt thấy phải ngã xuống.

Dung Chiêu lắc mình một cái kéo tay Vu Hoan lại, ôm nàng đứng lên.

Tim Vu Hoan đập nhanh hơn bình thường, có một chút nguyên nhân là do Dung Chiêu, càng nhiều hơn là bị dọa.

"Ai thiếu đạo đức như vậy." Vu Hoan xấu hổ đẩy Dung Chiêu ra, vuốt đầu dời đi lực chú ý, đi xem cái hố to kia.

Hố to còn rất mới, là cái loại hố ngã xuống rồi căn bản bò lên không được, hình như là mới đào được không bao lâu.

Như vậy vấn đề tới, đào hố làm cái gì?

Long Tộc đều là bay, nếu muốn trả đũa thì cũng không có tác dụng cái lông gì với Long Tộc đúng không!

Mấu chốt là, hố này còn rõ ràng như vậy, ngay cả một chút tính tượng trưng che đậy cũng không có.

Vu Hoan cảm thấy người đào hố không phải là đầu óc có bệnh thì chính là ăn no rảnh rỗi.

Dung Chiêu nhìn hố to kia liếc mắt một cái, con ngươi có ánh sáng hiện lên, hắn duỗi tay lại lần nữa giữ chặt Vu Hoan: "Đừng đi qua."

"Hả?" Vu Hoan nghi hoặc nhìn hắn, động tác đi đến bên cái hố cũng dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!