Chương 37: Chết Như Thế Nào Tương Đối Đẹp

Eidt: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Kim Bát sửng sốt, sau đó giận dữ, tự mình tiến lên lấy ra một dây thừng màu vàng: "Tiểu nha đầu ngươi, còn tuổi nhỏ mà dám ăn nói như vậy, nghĩ ta còn trị không được ngươi sao!"

Dây thừng vừa tiếp xúc lên người Vu Hoan, trực tiếp liền trói Vu Hoan lại rất rắn chắc, Vu Hoan giãy giụa vài cái, cũng không thể tránh thoát, sắc mặt từ xanh biến thành đen.

"Tiểu nha đầu ngươi đừng uổng phí sức lực nữa." Kim Bát xách Vu Hoan đến mặt đất, có chút đắc ý nói: "Đây là khóa Long Thằng, được thiết kế đặc biệt dùng để trói rồng, ngay cả rồng còn tránh thoát không được, càng đừng nói con người là ngươi."

Vu Hoan: "..." Bị hạ độc, lại bị trói, thật là mẹ nó làm tốt lắm!

"Tiểu cô nương ngươi đừng nóng giận, Lão Kim chỉ là bị chọc tức thôi, nếu vừa rồi ngươi chịu hợp tác, cũng không đến mức chịu tội thế này."

"Bị chọc tức, ta còn bị chọc tức hơn đây này!" Vu Hoan nổi giận đùng đùng rống hai người bọn họ.

Nàng liền biết bọn rồng này không có ai có lòng tốt, quả nhiên vừa rồi không nên chạy, nên chém chết bọn họ!

"Làm sao mà ngươi có thể lớn lên được với cái tính khí lớn thế này hay vậy." Kim Bát trừng lớn mắt: "Với cái tính tình này, đã đắc tội bao nhiêu người?"

Vu Hoan bình phục sự tức giận trong lòng, cười nhạo một tiếng: "Khiến ngươi thất vọng, ta sống rất tốt, người mà ta đắc tội không nhiều lắm, chắc là toàn bộ đại lục đi!"

Kim Bát: "..." Trong Long Tộc còn chưa có từng thấy ai kiêu ngạo như vậy.

Bạc Cừ nhanh chóng lôi kéo Kim Bát sang bên cạnh, thì thầm vài câu, Kim Bát tức giận liền chậm rãi lui lui đi xuống.

"Tiểu nha đầu, ngươi bị Hắc Mộc bắt lấy, hắn có phải đã nói gì đó với ngươi rồi không?"

Vu Hoan quét hắn liếc mắt một cái: "Nói rồi á."

"Nói gì đó?" Kim Bát lập tức liền lên tinh thần.

Vu Hoan nhếch miệng, tươi cười có chút âm trầm: "Ngươi thả ta ra trước, ta sẽ nói cho ngươi."

"Ta thả ngươi ra, ngươi còn không chạy sao, không thả!" Kim Bát như một đứa bé giận dỗi, râu bị thổi bay giơ lên thật cao.

Vu Hoan nhún nhún vai: "Ta đây cũng không nhớ rõ hắn nói gì với ta."

Kim Bát: "..."

Thảo luận với Bạc Cừ hồi lâu, Kim Bát mới không tình nguyện nói: "Thả ngươi cũng có thể, nhưng ngươi phải nghe ta nói xong mới được đi."

Con ngươi Vu Hoan xoay chuyển, gật gật đầu: "Có thể."

Tay Kim Bát vừa động, dây thừng liền về tới trong tay hắn, Vu Hoan xoa cánh tay bị trói đến có chút khó chịu: "Nói ngắn gọn, ta rất bận."

Kim Bát: "..." Thật muốn giết chết nha đầu chết tiệt này!

Bạc Cừ nhìn bộ dáng Kim Bát nghiến răng nghiến lợi, sợ hắn nhào lên giết chết Vu Hoan, nhanh chóng lên tiếng hỏi: "Tiểu cô nương, Loan Minh còn ở bên cạnh ngươi không?"

"Không ở." Vu Hoan buông tay áo, sắc mặt có chút khó coi, đã bị trói đỏ hết lên rồi.

Kim Bát trực tiếp nhảy dựng lên: "Sao ngươi có thể giao Loan Minh cho hắn? Xong rồi xong rồi, lần này là thật sự xong rồi."

Vu Hoan mắt trợn trắng, không kiên nhẫn nói: "Nói trọng điểm!"

Bạc Cừ hít sâu một hơi, đem tiền căn hậu quả nói một lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!