Chương 32: Đã Chết Còn Không An Phận

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Long Trủng.

Vu Hoan nhìn nhìn Loan Minh không còn hô hấp nằm trên mặt đất. Chết, nhét vào bên trong vòng bạc chắc là không thành vấn đề nhỉ?

Tay chân Vu Hoan nhanh nhẹn nhét Loan Minh vào trong vòng bạc, có thể nhét vào liền có thể chứng minh không thành vấn đề.

Thu phục Loan Minh, lúc này Vu Hoan mới đánh giá nơi nàng đang đứng.

Ngọn núi cao cao, nham thạch như tổ kiến mà xây thành sơn cốc, mảnh đất màu vàng ngang dọc đan xen.

Khóe miệng Vu Hoan giật giật, nàng còn tưởng là cung điện dưới lòng đất linh tinh gì đó, kết quả lại là một không gian độc lập thế này.

Long Tộc đúng là trâu bò, nơi mai táng chúng nó cũng hoành tráng thật nha.

Ở đây nhìn qua rất lớn, muốn nàng đi đâu tìm ghế rồng đây?

Hơn nữa...

Còn có thời gian.

Đệch mọe!

"Chi chi chi..." Thú nhỏ đột nhiên xông ra khỏi ngực Vu Hoan, nghi hoặc 'chi chi' hai tiếng.

"Đừng chi chi, ở đây đều đã chết, không có thứ ngươi có thể ăn." Vu Hoan bĩu môi, ấn thú nhỏ lại, tùy tiện chọn một phương hướng đi đến.

Dù sao cũng không phải tính mạng của nàng, không vội.

"Chi chi!" Ai nói!

Thú nhỏ nhảy khỏi ngực Vu Hoan ra ngoài, chạy ngược lại với hướng Vu Hoan vừa đi.

Vu Hoan: "..." Chết cũng có thể ăn? Ăn hỏng bụng thì sao!

Vu Hoan chạy nhanh đuổi theo, tốc độ của thú nhỏ rất nhanh, nhưng Vu Hoan vẫn có thể đuổi kịp, khi Vu Hoan sắp nhìn không thấy bóng dáng thú nhỏ nữa thì nó dừng lại, luôn mồm 'chi chi' thúc giục nàng.

Sơn cốc càng ngày càng nhiều, mà khi Vu Hoan nhìn thấy bia đá to lớn có khắc hình rồng kia, bị hung hăng chấn động một chút.

Trên bia đá có khắc bốn chữ to cứng cáp có lực.

Long Ngự Thượng Tân.

Vu Hoan bĩu môi, đã chết còn không quên thể hiện địa vị của mình! Quả thực!

Ngay khi Vu Hoan vừa mới nghĩ thế, một cổ uy áp từ phía trên quét xuống dưới, Vu Hoan không có phòng bị, thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất.

"Đờ mờ, chết rồi cũng không an an phận phận được sao?" Tay Vu Hoan chống lên bia đá khắc hình rồng kia, vẻ mặt phẫn nộ ngửa đầu nhìn trên không.

Thân thể của Long Tộc đã chết, cũng không đại diện đã tiêu vong.

Những lời này Dung Chiêu đã nói với nàng, nàng cũng hiểu rất rõ.

Ở đây mai táng Long Tộc, đều là những con rồng từng oai phong một cõi, bá chủ một phương. Bọn nó sau khi chết, long hồn không tiêu tan, tiếp tục cuộc sống ở đây, chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân vì sao Long Trủng sẽ là một không gian độc lập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!