Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Vậy ở trên tay ai?" Loan Minh nghiến răng nghiến lợi nhả ra mấy chữ này.
Đông Phương Tú trầm mặc.
Đông Phương Minh thực thích hợp kéo Đông Phương Tú đến bên người, âm thanh run rẩy hỏi: "Tú Nhi vừa rồi nói những điều đó đều là thật sự? Hại con thành cái dạng này chính là sư phụ của ả ta?"
"Tiểu muội, có phải ả ta không? Muội nói đi, nhị ca báo thù cho muội." Đoạn thời gian sau khi cứu được Tú Nhi kia, quả thật không phải là con người.
"Đúng." Đông Phương Tú kiên định gật đầu, nàng không thể lại thiện lương nữa.
Thân thể Lâu Khinh Thiển không khỏi run rẩy lên, nàng ta bắt lấy vạt áo của Loan Minh, bởi vì quá mức dùng sức mà nổi hết cả gân xanh.
Tại sao Đông Phương Tú lại khôi phục ký ức.
Sao có thể...
"A Minh..." Lâu Khinh Thiển ngửa đầu nhìn Loan Minh, hai mắt hơi nước tràn ngập, tựa như rất sợ hãi: "Nam nhân kia không phải sư phụ muội, muội cũng là bị hắn bắt tới... A Minh chàng tin muội đi."
Loan Minh duỗi tay sờ sờ đầu Lâu Khinh Thiển: "Ta tin nàng."
Lâu Khinh Thiển âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Loan Minh tin là đủ rồi.
"Chẳng biết xấu hổ." Đông Phương Minh đột nhiên quát lớn một tiếng, "Bắt lấy ả ta lại đây cho ta!"
Đông Phương Minh ra lệnh một tiếng, người xung quanh lập tức vọt lên.
Tình cảnh lập tức trở nên có chút hỗn loạn, trước mắt Vu Hoan chỉ có các loại linh lực bay loạn cùng với bóng người tung bay.
Lâu Khinh Thiển được Loan Minh che chở, được người ta bảo hộ ở chính giữa.
Vu Hoan chầm chậm đứng lên, đi đến bên người Đông Phương Tú, đưa Thiên Khuyết Kiếm qua: "Thù của mình hẳn là tự mình báo."
Đông Phương Tú sửng sốt, nhìn Thiên Khuyết Kiếm nửa ngày cũng chưa hoàn hồn.
Hồi lâu, Đông Phương Tú duỗi tay lấy Thiên Khuyết Kiếm.
Vu Hoan vỗ vỗ bả vai Đông Phương Tú, lại xoay người ngồi trở lại ghế dựa.
Vu Hoan bảo Thiên Khuyết Kiếm hỗ trợ, mặc dù thực lực của Đông Phương Tú không lại Loan Minh, nhưng cũng có thể khiến hắn không rảnh che chở cho Lâu Khinh Thiển nữa.
Vu Hoan vuốt cằm, nhìn bộ dáng Loan Minh kia cực lực muốn đi bảo hộ Lâu Khinh Thiển, cảm thấy có chút kỳ quái.
Lúc trước ở trên đại lục Huyễn Nguyệt, bên người hắn không có Lâu Khinh Thiển, ánh mắt nhìn Đông Phương Tú tuy rằng cũng là không tốt, nhưng mà không có đằng đằng sát khí như hiện tại thế này.
Thậm chí là... che dấu sự yêu thích.
Như vậy...
Vấn đề tới.
Vì sao Lâu Khinh Thiển ở bên cạnh hắn, hắn liền biến thành cái dạng này?
Vu Hoan suy nghĩ trong chốc lát, cũng không suy nghĩ được gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!