Chương 28: Có Tính Là Gì

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Chờ thân thể của Đông Phương Tú ổn định lại, Vu Hoan mới chặt đứt khế ước của Đàn Phượng Minh và Đông Phương Tú.

Ly Hồn Thạch chặt đứt khế ước sẽ không làm bị thương đến bên nào, nếu là Đông Phương Tú tự động giải trừ khế ước với Đàn Phượng Minh, vì Đàn Phượng Minh cường hãn, Đông Phương Tú rất có khả năng sẽ bỏ mạng.

Chuyện Đàn Phượng Minh, người của Đông Phương gia cũng không biết, bản thân Đông Phương Tú cũng rất bài xích Đàn Phượng Minh, cho nên Vu Hoan rất nhẹ nhàng liền lấy được Đàn Phượng Minh.

"Vu Hoan, lần này cảm ơn ngươi..." Đông Phương Tú mặc một bộ váy dài màu xanh nước, mặt mày dịu dàng bình tĩnh, chỉ là trong mắt có nhàn nhạt ưu thương.

"Bọn họ là vì ta mà đến, ngươi không cần cảm ơn ta." Vu Hoan bình tĩnh, trong tay ôm thú nhỏ, có chút có chút không vuốt lông thú nhỏ.

Đông Phương Tú cười cười, không nói thêm cái gì. Nàng biết tính tình của Vu Hoan, nói nhiều ngược lại chọc nàng không vui vẻ.

Mà chuyện này cũng xác thật là bởi vì Vu Hoan mới xảy ra, cha nàng còn bởi vậy mà bị chém một ngón tay, nàng hẳn nên hận Vu Hoan mới đúng.

Nhưng mà không biết vì sao, nàng không hận được Vu Hoan.

Khi hai người còn đang im lặng, nha hoàn bên người Đông Phương Tú đột nhiên vội vàng chạy tới: "Tiểu thư, không xong rồi. Vực chủ đến đây, gia chủ tuyên bố muốn phế vực chủ, lúc này quản gia cùng người của Đông Phương gia tập trung bên ngoài rồi!"

Nha hoàn một hơi nói xong, khẩn trương lại thấp thỏm nhìn Đông Phương Tú.

Thân hình Đông Phương Tú cứng đờ chớp mắt một cái: "Hắn... tới làm gì?"

"Nghe quản gia nói, là vì một nữ nhân. Tiểu thư, Ngài đến khuyên gia chủ một chút đi, đối nghịch với vực chủ chả khác nào đối nghịch với toàn bộ Phần Thiên Vực đâu!"

Đông Phương Tú trầm mặc, ánh mắt hoảng hốt, không biết nghĩ đến cái gì.

Vu Hoan thả thú nhỏ xuống đất, liếc xéo Đông Phương Tú: "Đi thôi, ta bồi ngươi đi."

Đông Phương Tú kinh ngạc nhìn Vu Hoan: "Vu Hoan?" Có thể nghe được từ miệng nàng câu nói như thế, Đông Phương Tú thật sự giật mình.

Vu Hoan không thèm để ý nghịch nghịch tóc, ngữ khí nhẹ nhàng tự nhiên: "Coi như là bồi thường chuyện lần này."

Nàng không muốn nợ tình cảm của bất cứ người nào.

Đông Phương Tú cùng Vu Hoan đi đến, Loan Minh cùng Đông Phương Minh đã giương cung bạt kiếm, người hai bên giằng co, Vu Hoan cùng Đông Phương Tú xuất hiện, đánh vỡ không khí quỷ dị.

Người đầu tiên mà Đông Phương Tú nhìn, không phải Loan Minh, mà là người được thị nữ bên cạnh Loan Minh đỡ, bộ dáng như lá liễu trước gió, nhìn thấy mà thương Lâu Khinh Thiển.

Nữ nhân này...

Đông Phương Tú nhanh chóng thu lại thần sắc trong mắt, ngoan ngoãn đi đến bên người Đông Phương Minh: "Bái kiến vực chủ, cha."

Vu Hoan đỉnh đạc đứng bên cạnh, bộ dáng mắt cao hơn đỉnh đầu, muốn nàng chào hỏi... nằm mơ!

"Tú Nhi, sao con lại ra đây?" Đông Phương Minh quan tâm đỡ Đông Phương Tú: "Lấy cho tiểu thư một cái ghế mềm."

"Cha, con không sao, không cần phiền phức." Trong lòng Đông Phương Tú mềm mại một trận, đây là người nhà của nàng, là người quan tâm nàng nhất.

"Tiểu muội, muội bệnh nặng mới khỏi, đừng để mệt." Đông Phương nhị thiếu gia không nói hai lời, bảo người đem một cái ghế lại cho Đông Phương Tú.

"Nhị ca, thật sự không cần." Nhiều người như vậy, một mình nàng ngồi thì xem ra gì chứ?

"Này, cũng cho ta một cái nữa." Vu Hoan dịch dịch đến bên cạnh Đông Phương Tú, đúng lý hợp tình chỉ vào Đông Phương nhị thiếu gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!