Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Bách Lý Vu Hoan, ngươi cần phải nghĩ kỹ, giết ta, ngươi sẽ lâm vào trong sự đuổi giết của Tu Di Thiên, ngươi cũng không muốn mạng của ngươi lúc nào cũng bị người xung quanh mai phục chứ?" Nam Cung Triệt một hơi nói ra một chuỗi dài, muốn kéo dài thời gian.
Vu Hoan rút Thiên Khuyết Kiếm ra khỏi bụng Nam Cung Triệt, thành công nghe được một trận hút khí.
"Thêm một người không nhiều lắm, thiếu ngươi cũng không ít." Mặt mày Vu Hoan có chút ý cười, nhưng mà nụ cười kia không đạt đến đáy mắt, con ngươi hắc ám âm trầm, lạnh lẽo đến độ không chút nào gợn sóng.
Ngay khi Vu Hoan muốn đâm lại lần thứ hai, kim quang đột nhiên nhanh chóng tan đi, lộ ra tình cảnh trong phòng.
Vu Hoan dừng lại, Thiên Khuyết Kiếm trong tay đâm đến Nam Cung Triệt.
Phía sau lưng Nam Cung Triệt nhảy ra một bóng người, kéo Nam Cung Triệt một chút, Thiên Khuyết Kiếm liền đâm vào trong không khí, rơi vào khoảng không.
"Bách Lý Vu Hoan, ân oán của chúng ta không cần thiết dính dáng đến những người khác." Một tay Sở Vân Cẩm cầm Linh Lung Kiếm, một tay đỡ Nam Cung Triệt, tức giận ngút trời trừng Vu Hoan.
Vu Hoan nhún vai, vô tội nói: "Là nam nhân của ngươi muốn giết ta, chẳng qua ta chỉ phản kích, sao ta lại biến thành dính dáng đến những người khác rồi?"
Trong lòng Sở Vân Cẩm nhảy dựng, nhìn về nam nhân bên cạnh: "Nam Cung Triệt, ta không phải đã nói, chuyện của ta, không cần ngươi lo?"
Nam Cung Triệt che lại bụng, giọng nói nhiễm một tầng đau đớn: "Ngươi là nữ nhân ta coi trọng, ta giúp ngươi báo thù là chuyện hiển nhiên."
Sở Vân Cẩm không biết nên nói cái gì, nữ nhân Bách Lý Vu Hoan này, quả thực như một kẻ điên, ai đối chiến với nàng mà không phải chết thì chính là bị chỉnh đế cửa nát nhà tan, nam nhân này còn dám nhào đi lên.
Hai nữ tử hai bên hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng trở lại bên người Nam Cung Triệt, một người đỡ một bên, đẩy Sở Vân Cẩm tới bên cạnh.
Sắc mặt Sở Vân Cẩm khó coi, nhưng rất nhanh lực chú ý liền dời đến Đông Phương Tú trên mặt đất, trong mắt đẹp hiện lên hàn quang.
Đông Phương Tú cũng bị hắn bắt đến đây ư?
Sở Vân Cẩm bất động thanh sắc dịch dịch về phía Đông Phương Tú bên kia.
Vu Hoan phát hiện động tác của Sở Vân Cẩm, lập tức hét lớn: "Sở Vân Cẩm, ngươi còn động một chút ta liền giết chết hắn!"
Thân hình Sở Vân Cẩm chấn động, cắn cánh môi nhìn Nam Cung Triệt.
Vu Hoan nhanh chóng đi đến bên cạnh Đông Phương Tú, nâng nàng ta dậy, thuận tay chém dây thừng đang trói Đông Phương Minh trên cột kia, Đông Phương Minh ngã xuống đất, từ từ tỉnh lại.
"Tú Nhi..." Trước mắt hắn nhìn thấy Vu Hoan nửa đỡ Đông Phương Tú, lập tức bò dậy.
"Tú Nhu, Tú Nhi..." Thần sắc Đông Phương Minh kích động: "Tú Nhi làm sao vậy?"
Vu Hoan sờ soạng tay Đông Phương Tú, Thích Linh Cổ đã không còn nữa, Tư Hoàng đã giải cổ rồi?
Nam Cung Triệt có chút gian nan nâng khóe miệng, phân phó người bên cạnh: "Giết bọn họ."
"Rõ!"
Trong phòng đột nhiên xuất hiện nhiều nữ tử, những người này đều từ trống rỗng xuất hiện, không có một chút dao động nào.
Đồng thời vây quanh Vu Hoan cùng Đông Phương Tú lại, Vu Hoan phóng thú nhỏ ra, trực tiếp đạp một nữ tử đứng gần nhất, người nọ lập tức kêu rên một tiếng.
Vu Hoan buông Đông Phương Tú ra, cầm Thiên Khuyết Kiếm vọt vào giữa những người đó.
Nam Cung Triệt giữ chặt Sở Vân Cẩm: "Đi theo ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!