Chương 17: Hoàn Toàn Là Vì Hợp Với Tình Hình

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

"Ngươi không giết ta, vậy ta có thể đi chưa!" Ta rất bận đó! Làm gì có thời gian ở đây chơi trò uy hiếp bắt cóc gì đó với ngươi chứ!

"Không được!" Liên Thanh lại lên tiếng lần nữa, ngữ khí còn kiên định hơn vừa rồi: "Ngươi phải giúp ta!"

Vu Hoan: "..." Sao có loại cảm giác gặp được con hàng ngu xuẩn rồi!

Liên Thanh cũng không biết tại sao hắn lại nói ra những lời đó, nhưng mà lời nói đã nói ra khỏi miệng, hắn cũng không thu lại được.

Nha đầu này nếu có thể nháo Định Nam Thành đến mưa mưa gió gió, còn có thể hủy hoại Vị Ương Các, tin tưởng nàng cũng có bản lĩnh.

"Được thôi, ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì? Giết người? Phóng hỏa? Nhưng mà có một chút, ta rất đắc, ngươi xác định đến mời ta giúp sao?" Vu Hoan khoanh tay, vô cùng lưu loát thốt ra.

Ấn đường Liên Thanh nhảy nhảy, phản ứng của nha đầu này, có chút không đúng!

"Ngươi muốn thù lao gì?" Hiện tại cái gì hắn cũng không có, có cũng chỉ có cái mạng này của hắn!

"Đó thì phải xem ngươi có lợi thế gì." Điện Vị Ương... không có thứ nàng muốn.

Nhưng mà, nếu Liên Thanh có thể khiến tâm trạng của nàng tốt, thì giúp hắn cũng không phải không thể, dù sao Định Nam Thành đều đã loạn một cục, lại loạn thêm một chút cũng không có gì.

Huống chi... người nam nhân Mạc Nguyên này, nàng cũng không thích hắn!

Liên Thanh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghẹn đỏ mặt nói: "Chỉ cần ngươi giúp ta, ngươi muốn ta làm gì đều được." Vốn là muốn nói lấy thân báo đáp, nhưng mà lời nói đến bên miệng lại không thể nói ra lời.

"Ta muốn ngươi tới làm gì?" Vu Hoan hừ nhẹ, trước mắt khinh thường: "Nhưng mà, nếu ngươi đưa con hồ ly kia cho ta, thật ra cũng có thể tạm chấp nhận."

Liên Thanh trực tiếp ôm chặt Ly Cửu, thú nhỏ của nha đầu này rõ ràng là muốn ăn Ly Cửu, hắn điên rồi mới giao Ly Cửu cho nàng.

Vu Hoan nhún vai: "Nhìn đi, ta nói ra điều kiện ngươi lại không chấp nhận được, vậy đừng trách ta nha. Không chơi với ngươi nữa, ta phải đi về ngủ."

Vu Hoan đẩy Liên Thanh ra, theo sườn dốc đi lên.

Liên Thanh cắn răng một cái, cũng đi theo lên, trên người hắn có thương tích, đi lên lại liên lụy đến miệng vết thương, máu tươi không ngừng thấm ra bên ngoài.

Để lại một đường mùi máu tươi tanh tưởi.

Vu Hoan đi ở phía trước, mùi máu tươi đó rất nhạt, nhưng vẫn làm nàng cảm thấy khó chịu.

Có chút tức giận mở miệng: "Ngươi đi theo ta làm cái gì!"

"Dù sao ta cũng muốn chết, kéo ngươi chôn cùng cũng không tồi." Khi Liên Thanh nói câu này, trong lòng lại là không ngừng bồn chồn, lấy tình trạng hiện tại của hắn, Vu Hoan muốn giết hắn, lại là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vu Hoan bị chọc tức cười cười: "Ta cũng không phải người thiện tâm gì đó, giết người mà nói còn đơn giản hơn ăn cơm, ngươi thật sự muốn đi theo ta?"

Đương nhiên Liên Thanh hiểu rõ điều đó, nhưng mà hiện tại hắn không có bất cứ đường lui gì.

"Mặc kệ thế nào, ta liền đi theo ngươi, chết cũng muốn chết ở trước mặt ngươi, làm cho ngươi ghê tởm cũng được." Tính tình của Liên Thanh biểu diễn ra ngoài, vốn chính là vô hại, lúc này cũng coi như đang biểu diễn đúng bản sắc của hắn.

"Ha hả..." Vu Hoan ngoài cười nhưng trong không cười phun ra hai tiếng, Thiên Khuyết Kiếm xoẹt một cái phóng đến cổ Liên Thanh: "Có thể chết trên Thiên Khuyết Kiếm, cũng coi như là phúc khí của ngươi."

"Thiên Khuyết Kiếm?" Tên này rất quen thuộc, giống như nghe qua ở đâu đó rồi.

Ngay khi Vu Hoan chuẩn bị xuống tay, bên cạnh đột nhiên xuât hiện mấy bóng đen, ngay cả lời dạo đầu cũng không có, bay thẳng đến hai người liền tấn công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!