Chương 42: Nàng Không Có Quyền Lợi Đó

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Sở Vân Cẩm không muốn buông tha Vu Hoan, nhưng hiển nhiên vào lúc này thanh Thần Khí trong tay Phong Khuynh Dao đối với nàng ta dụ hoặc lớn hơn một ít.

Lập tức thu liễm lại sắc thái, khôi phục bộ dáng nhu nhược dịu dàng tiên khí bay bay.

"Dựa theo trạng trái của Phong Khuynh Dao lúc này, sợ là đã mất đi lý trí, nếu không giết nàng ta, nàng ta chắc chắn làm hại bách tính trong Phong Tuyết Thành. Sức mạnh của Thần Khí quá mức lớn mạnh, nếu còn tiếp tục chần chờ, ta cũng không có cách nào ngăn chặn lại Thần Khí." Sở Vân Cẩm nói đến hiên ngang lẫm liệt, trên mặt bày ra bộ dáng không đành lòng, biểu tình không thể chậm trễ, đầy xót thương diễn đến không thể nhập tâm hơn.

Thần sắc trên mặt Hứa Nguyên Thanh cũng không đành lòng, nhưng khi nhìn khuôn mặt Sở Vân Cẩm làm tim hắn đập thình thịch, một chút không đành lòng lập tức đã bị ép xuống chỗ sâu trong đáy lòng.

"Vân Cẩm cô nương, điều này không thể trách cô nương... Là do nàng ta..."

Hứa Nguyên Thanh còn chưa nói xong, Vu Hoan liền thong dong từ phía sau nhào tới, cười nhạo một tiếng, trào phúng nói: "Hứa Nguyên Thanh, hóa ra ngươi là người như vậy, ta thật nghi ngờ Phong Khuynh Dao có phải mắt mù rồi không."

Khi Dung Chiêu hấp thu Thất Hà Liên Hoa, ánh mắt tuyệt vọng kia của Phong Khuynh Dao, đến bây giờ nàng còn nhớ rõ.

Có thể vì một người nam nhân không chút do dự đi chịu chết, cần phải có tình yêu nhiều cỡ nào mới chống đỡ được nàng ta.

Nhưng mà...

Người nam nhân này, lại coi tình yêu của nàng ta, sự trả giá của nàng ta, xem như chuyện đương nhiên.

Hứa Nguyên Thanh nghe thấy Vu Hoan trào phúng, sắc mặt khẽ biến, nhưng nháy mắt đã điều chỉnh lại.

Hắn đúng tình hợp lý đón nhận tầm mắt hài hước của Vu Hoan: "Ta đối xử với nàng ta không tệ, hiện tại nàng ta biến thành như vậy cũng không phải mong muốn của ta, chính là vì bách tính của Phong Tuyết Thành..."

"Thôi đi, Hứa Nguyên Thanh, ngươi dám thề với lương tâm mà nói, thật là vì bách tính Phong Tuyết Thành không?" Vu Hoan dừng lại, giống như bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ ót: "Ta quên mất, ngươi làm đếch gì có lương tâm."

"Ngươi..." Trên mặt Hứa Nguyên Thanh cuối cùng cũng không giữ được sự bình tĩnh.

"Đừng ở nơi đó nói bậy, Hứa Nguyên Thanh ta trên không thẹn trời, dưới không phụ đất, cũng không có lỗi với Phong Khuynh Dao."

"Súc sinh." Giọng nói rống giận này là từ ngoài cửa truyền đến.

Ngay sau đó, một thân ảnh từ ngoài cửa nổi giận đùng đùng đi đến.

Từ ngoại hình Vu Hoan phân biệt không ra đó là ai, nhưng giọng nói kia nàng nhớ rõ.

Là Phong Vân.

Đến, diễn một tuồng kịch xem nào.

Cha người ta đứng đắn lên sàn, Vu Hoan liền lùi về phía sau Dung Chiêu, ôm Thiên Khuyết Kiếm khi có khi không vuốt ve.

Giống như thiếu cái vỏ kiếm, rảnh rỗi làm cho nó một cái.

Thiên Khuyết Kiếm rơi lệ, thế gian này ở đâu ra có vỏ kiếm có thể thừa nhận được nó, chủ nhân, cầu người không cần hành hạ, cảm ơn!

"Hứa Nguyên Thanh, ngươi nói lời này không sợ bị sét đánh sao? Dao Nhi đối với ngươi đào tim đào phổi, tại sao ngươi lại lòng lang dạ sói như vậy?" Phong Vân đứng yên, chỉ vào Hứa Nguyên Thanh chửi ầm lên.

Dao Nhi của hắn, trước nay đều đặt ở trong lòng bàn tay mà nuôi dưỡng yêu chiều, có khi nào để con bé chịu một chút ủy khuất.

Nhưng từ khi gặp được tên Hứa Nguyên Thanh này, Dao Nhi liền không còn là Dao Nhi hắn quen thuộc nữa.

"Phong bá bá, không thể nói như vậy, mấy năm nay con đối với Khuynh Dao cũng là toàn tâm toàn ý, hiện giờ là chính muội ấy..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!