Chương 39: A Di Đà Phật

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Ba chữ, thành công làm Dung Chiêu dừng lại bước chân, hắn khó hiểu nhìn Vu Hoan, tựa như đang hỏi vì sao?

"Đứng chỗ đó, đừng nhúc nhích, cũng không cho nói chuyện." Vu Hoan lại nhanh chóng bỏ thêm một câu.

Tuy Dung Chiêu có chút bất mãn, nhưng cuối cùng cũng không nhúc nhích, chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn bọn họ.

Giải quyết xong Dung Chiêu, Vu Hoan mới chuyển tầm mắt qua trên khuôn mặt Phong Khuynh Dao.

Vốn nên là gương mặt yêu kiều động lòng người, lúc này lại là một mảnh khói mù, con ngươi linh động tử khí trầm trầm, trống rỗng vô thần.

Mới chỉ qua một ngày, cả người Phong Khuynh Dao giống như là đã hoàn toàn thay đổi.

"Phong Khuynh Dao, ngươi... Tê..." Vu Hoan đột nhiên hít hà một hơi.

Mũi kiếm đang đè ở trên cổ trực tiếp cắt qua cần cổ trắng nõn, máu tươi tràn ra, mùi máu tươi lập tức lẻn đến xoang mũi Vu Hoan.

Nàng nắm chặt cánh tay, ôm Thiên Khuyết Kiếm chặt chẽ vào trong ngực, hơi thở lạnh lẽo không ngừng từ Thiên Khuyết Kiếm truyền đến trong thân thể nàng, áp chế lệ khí muốn bạo động lại.

"Cần giúp đỡ không?" Dung Chiêu thấy vậy, ánh mắt nhảy lên vài tia sáng, nhưng cũng chỉ là lạnh lùng hỏi một câu.

"Không cần." Vu Hoan từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ, vừa động Thiên Khuyết Kiếm trong tay, hướng về phía trước gạt kiếm trong tay Phong Khuynh Dao ra, thân hình nhẹ nhàng lui về sau giải thoát cổ mình.

Vu Hoan duỗi tay sờ soạng, đầu ngón tay truyền đến độ ấm càng làm nàng hưng phấn.

Nàng khẽ cắn môi, bàn tay khẽ vuốt vài cái, vết thương trên cổ liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Con ngươi trống rỗng của Phong Khuynh Dao hiện lên một tia sáng, tựa như đối với việc Vu Hoan nhanh như vậy khép lại miệng vết thương có chút tò mò và kinh ngạc.

Nhưng thật nhanh lại khôi phục bộ dáng không có linh hồn, giống như phản ứng vừa rồi là do Vu Hoan ảo giác vậy.

"Phong Khuynh Dao, mẹ bà ngươi có bệnh à?" Giải thoát bản thân xong, Vu Hoan lập tức nỗi bão.

"Nhảy lên liền động thủ, biết quy tắc hay không? Mệt ông đây còn muốn cứu ngươi ra ngoài, ông đây đúng là mắt mù rồi."

"Đều phải chết, đều phải chết, Nguyên Thanh... Nguyên Thanh... Vì sao...?" Giọng nói của Phong Khuynh Dao mỏng manh, giống như sắp tắt thở tới nơi.

Lời nói cũng không rõ ràng, câu chữ loạn hết cả lên.

Trong thần sắc bi thương mang theo tia dữ tợn, vặn vẹo khuôn mặt xinh đẹp nhu mì kia.

"Vì sao... Chết... Chết... Đều phải chết... Đều phải chết..." Phong Khuynh Dao không ngừng lặp đi lặp lại mấy từ này, con ngươi trống rỗng vô thần nhìn chằm chằm Vu Hoan.

"Làm cái gì?" Vu Hoan nói nhỏ một tiếng, ôm Thiên Khuyết Kiếm nhanh chóng vọt ra phía sau Dung Chiêu.

"Dung Chiêu, nàng ta chắc sẽ không nhập ma chứ?" Vu Hoan vừa động, Phong Khuynh Dao cũng động, mang theo kiếm khí sắc bén lao thẳng tới chỗ nàng.

Dung Chiêu phất tay lập kết giới cho mình và Vu Hoan, những dòng khí đó đánh vào kết giới, nháy mắt liền biến mất.

Phong Khuynh Dao thấy hai người đứng hoàn hảo không tổn hao gì, lập tức xách theo trường kiếm màu đen vọt đến, một đao một đao chém vào trên kết giới, trên kết giới lập tức mở ra hình dạng như nước cuộn sóng đánh.

"Thần Khí kia..." Dung Chiêu có chút không xác định, đi về phía trước vài bước, đứng ở bên cạnh kết giới, tầm mắt nhìn chằm chằm thanh trường kiếm trong tay Phong Khuynh Dao.

"Sao thế?" Vu Hoan ôm Thiên Khuyết Kiếm tiến lên, cũng quan sát đánh giá một chút, trừ bỏ so với lúc trước đen thêm một chút thì cũng chẳng có gì khác biệt cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!